Xuyên Sách Thành Ác Nữ, Phản Diện Cũng Có Xuân Thiên

Chương 578



Dù cho tính tình Trường Bình công chúa có phần thẳng thắn, hành sự đôi khi tùy hứng, nhưng nàng ta lại là người cực kỳ phân minh phải trái, nếu không đã không thể tùy ý làm càn cho đến tận bây giờ.

Đối với đương kim Hoàng thượng và Thái hoàng thái hậu, nàng ta trước nay vẫn luôn cho rằng giữa họ chỉ tồn tại thứ tình cảm trên mặt nổi, suy cho cùng, mối giao hảo giữa họ trước đây vốn chẳng mấy khăng khít, đến cả lúc Hoàng thượng gặp khó khăn, nàng ta cũng chưa từng ra tay giúp đỡ phần nào. Vì lẽ đó, sau khi đương kim Hoàng thượng đăng cơ, hành vi của nàng ta cũng đã tự giác kiềm chế đi rất nhiều.

Thế nhưng, nàng ta nào ngờ được, Hoàng thượng lại hỏi ý kiến của nàng ta trước khi đồng ý chuyện hôn sự giữa nàng ta và Dung vương. Thậm chí, Thái hoàng thái hậu còn đích thân căn dặn nàng ta không biết bao nhiêu điều, còn gây không ít áp lực cho Dung vương.

Nghĩ đến đây, Trường Bình công chúa thật sự cảm thấy ấm áp trong lòng. Nàng lại thở dài một hơi, rồi cất lời: "Định Quốc Công phu nhân dạy dỗ Hoàng thượng thật tốt."

Dung vương không khỏi ngạc nhiên khi nghe nàng ta đột nhiên nói ra lời này, nhưng vì liên quan đến Hoàng thượng, hắn chỉ mỉm cười phụ họa: "Đúng vậy, mặc dù Hoàng thượng tuổi còn trẻ, nhưng đã sở hữu tài năng và trí tuệ của một bậc minh quân."

Tin tức về hôn sự sắp cử hành giữa Trường Bình công chúa và Dung vương đã gây nên một trận náo động không nhỏ. Tuy nhiên, hôn sự của hai người là do Hoàng thượng hạ thánh chỉ, điều này cũng đủ nói rõ Hoàng thượng vô cùng ủng hộ mối lương duyên này. Các bậc quyền quý ở kinh thành Thượng Kinh cũng lần lượt gửi lễ vật đến chúc mừng.

Do Trường Bình công chúa đã mang thai, hôn sự giữa hai người tất nhiên không thể trì hoãn thêm nữa. Chỉ một tháng sau, hai người đã chính thức cử hành hôn lễ, Lý Cảnh Tập cũng đích thân tới tham dự. Sau khi thành thân, Dung vương không lập tức rời đi, bởi vì không lâu sau đó đã đến ngày thành thân của Tề Nhị và Hạ Đại Lan.

Hôn lễ của Tề Nhị và Hạ Đại Lan được tổ chức vô cùng long trọng, Trường Bình công chúa với thân phận là kế mẫu, còn đặc biệt cho Hạ Đại Lan thêm một phần của hồi môn.

Mặc dù Tiêu Hoài và Tề Lương Sinh vốn không ưa gì nhau, nhưng hai nhà lại có mối liên hệ và liên quan đến nhau trong không ít chuyện. Chưa kể đến hôn sự của Tề Nhị và Hạ Đại Lan, Tiêu Hoài còn đóng vai trò là người mai mối, vì vậy trong ngày hôn lễ, cả nhà bọn họ đều tề tựu đông đủ để tham dự.

Giai Ninh đã m.a.n.g t.h.a.i được tám tháng, bụng nàng ấy đã vô cùng to lớn. Tạ Hi Hoa cũng m.a.n.g t.h.a.i được bốn, năm tháng. Hai người phụ nữ bụng mang dạ chửa này, một người do Tiêu Ngọc Châu chăm sóc, người kia do Đường Thư Nghi ân cần săn sóc. Không ít khách khứa đã đến chúc mừng Đường Thư Nghi, nói rằng đợi ăn hỷ rượu nhà bà.

Yến tiệc kết thúc, Tiêu Ngọc Thần và Tiêu Ngọc Minh đã sớm chờ đợi bên ngoài bàn tiệc dành cho nữ giới từ lâu. Nhìn thấy Giai Ninh và Tạ Hi Hoa cùng bước ra, hai người đàn ông vội vàng tiến lên đỡ lấy người vợ của mình, hành động này thu hút không ít ánh mắt ngưỡng mộ. Đồng thời, còn có không ít ánh mắt chăm chú nhìn vào bụng của Đường Thư Nghi, nếu như bà lại sinh thêm một người con trai nữa thì thật là tốt biết bao, chắc chắn họ sẽ tranh nhau đến cầu thân từ sớm.

Chớp mắt trôi qua hơn một tháng, ngày dự sinh của Giai Ninh đã đến, nhưng nàng ấy vẫn chưa có dấu hiệu chuyển dạ. Thế nhưng, người hầu của Thế An Uyển và Thanh Phong Uyển đều đã bắt đầu chuẩn bị sẵn sàng cho việc lâm bồn. Đường Thư Nghi ngay cả khi đi ngủ vào buổi tối cũng phải giữ tâm thế cảnh giác.

Đêm hôm đó, Đường Thư Nghi cảm thấy mới chợp mắt không lâu, giọng nói của Thuý Trúc từ bên ngoài truyền đến, "Phu nhân, Đại thiếu nãi nãi động thai rồi."

Đường Thư Nghi vừa nghe vậy, vội vàng ngồi dậy mặc quần áo, Tiêu Hoài cũng lập tức rời giường. Phu thê hai người đơn giản thu thập một chút, liền bước nhanh đến Thanh Phong Uyển. Tiêu Hoài thấy Đường Thư Nghi gấp gáp, sợ nàng ngã, liền đỡ lấy cánh tay nàng.

Đến Thanh Phong Uyển, thấy rằng toàn bộ viện đèn đuốc sáng trưng. Tiêu Ngọc Thần đứng ở cửa phòng sinh, nói với bà tử đang canh gác ở đó: "Còn chưa bắt đầu sinh sao, sao ta không thể đi vào?"

Bà tử kia vẻ mặt khó xử giải thích gì đó với hắn, Đường Thư Nghi thấy vậy bước nhanh đi đến, vén rèm đi vào trong. Liền thấy Giai Ninh nằm trên giường sinh, khuôn mặt đau khổ đến méo mó.

Nàng đi tới, nắm lấy tay Giai Ninh, hỏi bà đỡ: "Làm sao vậy?"

"Cửa mình mở được một ngón tay rồi," Bà đỡ lập tức nói: "Cách lúc sinh hẳn là còn một đoạn thời gian nữa, tốt nhất để Đại thiếu nãi nãi ăn chút gì đó, lúc sinh mới có sức."

"Mau phái người đi chuẩn bị." Đường Thư Nghi phân phó một tiếng xong, quay đầu lại nhẹ giọng nói với Giai Ninh: "Đừng sợ, nương ở bên con."

Giai Ninh gật đầu, Đường Thư Nghi lại nói: "Để Ngọc Thần vào với con đi, đợi khi con sinh lại bảo nó ra ngoài."

"Vâng." Giai Ninh chịu đựng đau đớn nói.

"Ngọc Thần con vào đi."

Đường Thư Nghi hét lên về phía cửa, rèm cửa lập tức được vén lên, sau đó Tiêu Ngọc Thần sải bước đi vào. Đường Thư Nghi tránh ra, để tiểu phu thê hai người ở với nhau.

Thời gian từng chút từng chút trôi qua, đến khi trời gần sáng, bà đỡ nói rằng có thể sinh, Giai Ninh bảo Tiêu Ngọc Thần đi ra ngoài. Tiêu Ngọc Thần không muốn rời đi, Đường Thư Nghi nói: "Con ở đây ảnh hưởng đến chuyện sinh hài tử, ra ngoài đi, có ta ở đây canh rồi."

Tiêu Ngọc Thần mang vẻ mặt lo lắng đi ra ngoài, Đường Thư Nghi ngồi bên cạnh Giai Ninh, lúc nào cũng nắm tay nàng ấy. Bên ngoài, Tiêu Ngọc Thần đang đứng ở cửa phòng sinh, Tiêu Hoài, Tiêu Ngọc Châu cùng với Tiêu Ngọc Minh và Tạ Hi Hoa đều đang đợi trong viện.

Tròng phòng sinh truyền đến từng tiếng kêu la đau đớn của Giai Ninh, đến khi bầu trời hoàn toàn sáng lên, cùng với một tiếng kêu đau đớn của Giai Ninh, một tiếng khóc lớn của anh nhi phát ra từ phòng sinh.

Sau đó có người mở rèm ra nói: "Chúc mừng thế tử gia, mẫu tử bình an."

627 ---

Nói xong, bà tử kia lại vào bên trong bận rộn, người canh ở ngoài cửa đều mang vẻ mặt vui mừng. Lại qua một lúc sau, Đường Thư Nghi ôm một bọc nhỏ màu đỏ đi ra, bước vào phòng bên cạnh, Tiêu Ngọc Thần liếc nhìn đứa bé, lập tức lao vào phòng sinh.

Căn phòng bên này, mọi người đều vây quanh nhìn tiểu anh nhi. Hài tử tầm bảy cân ba lạng, khuôn mặt không nhăn nhúm giống như những hài tử khác, mà trắng nõn mịn màng, khiến người nhìn thấy trái tim đều mềm mại.

Đợi bố trí ổn thoả cho Giai Ninh và hài tử xong, Đường Thư Nghi phái người đến báo hỉ cho phủ Đoan thân vương và phủ Lễ Quốc Công. Không lâu sau, lão Lễ Quốc Công phu nhân và Lý Tĩnh Hạo tới. Nói chuyện với bọn họ một lúc, Đường Thư Nghi và Tiêu Hoài trở về ngủ bù.

Đường Thư Nghi cởi y phục nằm xuống, Tiêu Hoài nằm bên cạnh nàng, duỗi tay ra để nàng gối lên cánh tay, nhỏ giọng nói: "Thư Nghi..."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Đường Thư Nghi nhắm mắt lại ừm một tiếng, nhưng không đợi được lời tiếp theo của hắn. Nàng mở mắt ra hỏi: "Có chuyện gì vậy?"

Tiêu Hoài nhìn nàng, lời đến cổ họng lại thay đổi, "Ta rất vui."

Đường Thư Nghi mỉm cười: "Đúng vậy, trở thành gia gia, nên vui vẻ."

Nói xong nàng nhắm mắt lại, Tiêu Hoài thở dài cũng nhắm mắt ngủ. Thật ra hắn muốn nói, hắn mong muốn có một hài tử, một hài tử thực sự thuộc về hai người bọn họ. Nhưng Đường Thư Nghi đã ngoài ba mươi, sinh nở tất nhiên càng thêm nguy hiểm. Vì vậy, lời đến cổ họng hắn lại nuốt xuống.

Trưởng tử của Định Quốc Công, lễ tắm ba ngày tất nhiên phải cử hành long trọng, quyền quý ở thành Thượng Kinh phần nhiều đều đến tham dự, Lý Cảnh Tập cũng ban thưởng rất nhiều vật phẩm.

Sau lễ tắm ba ngày là tiệc đầy tháng, tiếp đó là tiệc trăm ngày, mà tiệc trăm ngày kết thúc không lâu, kỳ dự sinh của Tạ Hi Hoa cũng đã đến. Tạ nhị phu nhân sống tại phủ Định Quốc Công trong kỳ dự sinh, bà muốn đích thân trông coi Tạ Hi Hoa sinh nở.

Dù vậy, Đường Thư Nghi cũng không hề bớt lo lắng, mỗi ngày nàng đều đến viện của Tiêu Ngọc Minh một chuyến, quan sát tình hình của Tạ Hi Hoa, trò chuyện với Tạ nhị phu nhân một lát.

Tạ nhị phu nhân cảm thấy, kiếp trước nữ nhi của mình chắc chắn đã tích lũy được rất nhiều công đức, kiếp này mới có thể tìm được nhà chồng tốt đến vậy.

Bụng Tạ Hi Hoa bắt đầu động thai vào buổi sáng. Đường Thư Nghi và Tiêu Hoài vừa thức dậy đã nhận được tin tức nàng ấy trở dạ. Phu thê hai người vội vàng đi tới. Khi đến nơi, Tạ nhị phu nhân đã chuẩn bị đâu vào đấy.

Đường Thư Nghi bước vào phòng, nhìn thấy Tiêu Ngọc Minh và Tạ nhị phu nhân đang trò chuyện với Tạ Hi Hoa, mà trên mặt t.h.a.i p.h.ụ Tạ Hi Hoa không hề có biểu tình đau đớn, thậm chí còn mỉm cười. Nghĩ đến dáng vẻ đau đớn của Giai Ninh khi sinh nở, Đường Thư Nghi hỏi: "Con cảm thấy thế nào?"

Tạ Hi Hoa cười nói: "Vừa mới trải qua một đợt, giờ thì không đau nữa."

Ếch Ngồi Đáy Nồi

Đường Thư Nghi gật đầu, tìm một chiếc ghế rồi ngồi xuống. Vừa mới ngồi xuống, Tạ Hi Hoa lại bắt đầu đau đớn, Tiêu Ngọc Minh vội vàng nắm lấy tay nàng ấy, lo lắng nói: "Nàng đau không nhịn được thì cứ véo ta."

Tạ nhị phu nhân: "...."

Đường Thư Nghi: "..."

Véo người thì hết đau sao?

Thai phụ sinh nở, cơn đau sẽ ngày một dày đặc hơn. Đợi đến khi Tạ Hi Hoa không ngừng cảm thấy đau đớn, bà đỡ liền đuổi Tiêu Ngọc Minh ra ngoài, Đường Thư Nghi và Tạ nhị phu nhân ở lại chăm sóc nàng ấy sinh nở.

Bà đỡ bắt đầu đỡ đẻ, Tạ Hi Hoa đau đến mức mồ hôi vã ra như tắm. Tạ nhị phu nhân đau lòng lau mồ hôi cho nàng ấy, lên tiếng khuyên nhủ: "Cố nhịn đừng la hét, giữ sức để sinh hài tử."

Tạ Hi Hoa hổn hển gật đầu, phối hợp với tiếng hô dùng sức của bà đỡ, sau đó không chịu đựng nổi cơn đau, nàng ấy bắt đầu kêu lên. Nàng ấy mới la được hai tiếng, giọng nói của Tiêu Ngọc Minh từ bên ngoài truyền vào: "Có chuyện gì vậy? Sao lại đau như vậy? Hi Hoa, Hi Hoa...."

Đường Thư Nghi thấy hắn lại bắt đầu ngốc nghếch, đang định mở lời ngăn cản, bỗng thấy Tạ Hi Hoa hét lớn: "Chàng câm miệng!"

Bên ngoài nhất thời im bặt, Tạ Hi Hoa bắt đầu tập trung sinh nở. Không lâu sau, đầu của hài nhi đã lộ ra ngoài, sau đó là toàn bộ thân thể. Bà đỡ vỗ vào m.ô.n.g hài tử, hài tử lập tức há miệng nhỏ khóc lớn, Đường Thư Nghi và Tạ nhị phu nhân nhìn đến đau lòng không thôi.

"Chúc mừng phu nhân, là một tiểu công chúa."

Đường Thư Nghi mỉm cười bế hài nhi từ tay bà đỡ, đứa trẻ này cũng trắng nõn mịn màng. Nàng đưa hài nhi đến cho Tạ Hi Hoa nhìn rồi ôm ra ngoài, tất nhiên lại là cảnh cả nhà xúm lại xem. Tiêu Ngọc Minh sau khi liếc nhìn một cái liền vội vàng vào phòng sinh.

Tiếp theo là lễ tắm ba ngày, tiệc đầy tháng, tiệc trăm ngày, đều diễn ra theo đúng nghi lễ như với trưởng tôn.

Tiệc trăm ngày kết thúc, Đường Thư Nghi và Tiêu Hoài cùng Tiêu Ngọc Minh cùng bàn bạc với Tạ Hi Hoa về thời điểm xuất phát đến Tây Bắc. Tiêu Ngọc Minh không thể mãi ở Thượng Kinh, hắn cần phải trở về cố hương. Đứa trẻ mới hơn ba tháng, nếu Tạ Hi Hoa đưa con đi cùng thì có thể, nhưng nếu đợi thêm một thời gian nữa, đợi đứa trẻ cứng cáp hơn thì sẽ an toàn hơn.

Sau khi Tiêu Ngọc Minh và Tạ Hi Hoa bàn bạc, cuối cùng quyết định Tiêu Ngọc Minh sẽ đi trước. Đợi đến khi đứa trẻ được một tuổi, hắn sẽ quay lại đón mẹ con nàng về Tây Bắc. Đường Thư Nghi và Tiêu Hoài cũng bắt đầu chuẩn bị cho chuyến đi này.

Phu thê hai người trước tiên nói chuyện này với người nhà. Tiêu Ngọc Minh và Tiêu Ngọc Thần đều biết, quyết định của phụ mẫu mình căn bản không thể thay đổi, nên không chút do dự mà đồng ý. Sau đó, hai người lại vào Hoàng cung một chuyến.

Sau khi trò chuyện một hồi, Đường Thư Nghi nói: "Chúng thần định dẫn Ngọc Châu ra ngoài chơi vài ngày."

Lý Cảnh Tập nghe vậy thì sững sờ, sau đó mím môi nói: "Sư phụ các ngài đã vất vả nhiều năm như vậy, nay nên ra ngoài thăm thú đó đây."

Hắn có chút không nỡ, một phần là không nỡ xa phu thê Đường Thư Nghi, một phần còn lại chính là Tiêu Ngọc Châu. Hiện tại tuy hai người không thể thường xuyên gặp mặt, nhưng có thể gửi thư qua lại, thỉnh thoảng cũng có thể gặp mặt nhau. Nhưng nếu họ ra ngoài, có lẽ mấy tháng trời cũng không gặp được một lần.

Nhưng chuyện này hắn có cách nào ngăn cản, thì cũng không cách nào ngăn cản được. Sau khi tự trấn an bản thân một hồi lâu, hắn hỏi: "Các ngài định đi bao lâu?"

Đường Thư Nghi: "Ba bốn năm."