Cung yến thường ngày vốn dĩ náo nhiệt vui vẻ, nhưng ở trong mắt Trường Bình lại cảm thấy nhàm chán vô vị. Nàng ngồi ở hàng đầu tiên của cung yến, nhìn các vũ cơ đang uốn éo theo điệu nhạc, lười biếng nhấp một ngụm rượu.
"Hoàng thượng đến tuổi này quả thật nên thành thân rồi, cho dù không thành thân thì định trước hôn sự cũng được!"
"Chẳng phải sao, ngài có bối phận cao trong tông thất chúng ta, ngài qua nói với Thái hoàng thái hậu đi."
Vài tiểu tông thất ngồi bên cạnh nhỏ giọng tán gẫu, Trường Bình liếc mắt nhìn bọn họ rồi đứng dậy đi ra ngoài, cho rằng bọn họ đều là một đám ngu xuẩn, thật sự coi trọng chính mình. Người thông minh đều có thể nhìn ra, Hoàng thượng đang đợi đích nữ của Định Quốc Công lớn lên.
Cho dù là Hoàng thượng tự nguyện, hay là phu thê Định Quốc Công yêu cầu, nhưng hai bên hẳn là đã ngầm hiểu với nhau. Hoàng thượng tự mình nguyện ý, Định Quốc Công nâng đỡ, trong tình huống này, ai mơ mộng hão huyền muốn quấy rầy chính là tự tìm đường chết.
Trường Bình đi từ cửa sau sảnh yến hội ra ngoài, đi vài bước đến một cái ao nhỏ, nàng ta đi qua đứng bên ao nhìn về phương xa. Vì là năm mới, trong cung mỗi một nơi đều treo đèn lồng chúc mừng, điểm thêm chút ấm áp cho mùa đông lạnh giá.
Nàng chợt nhớ tới khi còn chưa xuất giá, phụ hoàng chính là ở bên cái ao này nói với nàng ta: "Trường Bình của ta là công chúa cao quý nhất trên đời, nên tùy ý mà sống."
Nghĩ đến đây, nàng không nhịn được bật cười, đời này của nàng quả thật đã sống rất tùy ý. Quay đầu lại, nàng nhìn thấy một nam tử cao lớn đứng cách đó không xa, mà nam tử kia cũng đang quay đầu nhìn qua, hai người nhìn nhau, đều sững sờ một lát, sau đó gật đầu coi như chào hỏi.
Trường Bình tiếp tục nhìn về khoảng không phía trước, một lúc sau nam tử kia đi về phía nàng, đến gần mới biết hóa ra là Dung vương.
"Công chúa cũng ra ngoài hít thở không khí trong lành?" Dung vương hành lễ với nàng rồi nói.
Trường Bình hồi lễ, sau đó tùy ý nói: "Cung yến năm nào cũng là một kiểu, ta cảm thấy vô vị, ra ngoài dạo quanh một chút."
Dung vương nghe nàng nói xong thì bật cười, "Công chúa quả nhiên rất tùy tính."
Trường Bình nhìn hắn, hỏi: "Cung yến ngày trước của Nhu Lợi quốc các ngươi cũng giống như vậy sao?"
Dung vương nghe thấy nàng nhắc đến Nhu Lợi quốc thì sắc mặt cứng đờ trong giây lát, Nhu Lợi quốc bây giờ là một phần của Đại Càn, hơn nữa, Tiêu Hoài có thể thuận lợi chiếm được Nhu Lợi quốc như vậy, có quan hệ to lớn với hắn. Kể từ khi Nhu Lợi quốc sụp đổ, rất ít người đề cập đến hai từ Nhu Lợi trước mặt hắn.
"Cung yến ở đâu cũng giống nhau." Dung vương bình đạm nói.
Trường Bình nhìn ra hắn vì câu mình vừa nói mà cảm thấy có chút không vui, nhưng nàng không để ý chút nào. Dù sao nàng cũng chỉ tùy ý mở miệng hỏi một câu như vậy mà thôi, không có ý gì khác, Dung vương hắn có không vui thì có thể làm gì được ta? Nàng lại quay đầu tiếp tục nhìn về phương xa.
Dung vương quả thật có chút không vui, nhưng hắn đã nghe nói qua tính khí của Trường Bình công chúa, cảm thấy không cần phải chấp nhặt với nàng, chẳng qua hắn vẫn nói: "Công chúa ngược lại rất tùy hứng."
Trường Bình quay đầu nhìn hắn, mặt hắn treo nụ cười. Thấy hắn không phải là người keo kiệt, liền nói: "Ta đối với những lời đã nói, những việc từng làm, trước nay đều không hối hận. Chuyện đã làm tất nhiên có lý do để làm, cho nên sau khi làm xong không cần hối hận."
Dung vương cũng nhìn về phương xa nói: "Bổn vương cũng chưa bao giờ hối hận về những gì mình đã làm."
Hắn không hối hận vì đã trong ứng ngoại hợp với Tiêu Hoài, chỉ là chuyện này khiến hắn gánh vác rất nhiều thứ.
Trường Bình mỉm cười: "Vương gia cũng là người tùy hứng."
Dung vương cũng mỉm cười, hắn cảm thấy tán gẫu với vị công chúa này rất nhẹ nhõm, không cần phải chơi tâm nhãn cũng không cần giả vờ giả vịt. Hai người lại trò chuyện một lúc, cung yến sắp kết thúc, bọn họ trước sau trở về sảnh yến hội.
Ngồi đó nhìn mọi người ăn uống linh đình, Trường Bình lại uống thêm vài ly rượu, đến khi cung yến kết thúc, nàng đã ngà say. Ngồi xe ngựa trở về phủ Công chúa, nàng được nha hoàn đỡ xuống ngựa, liền nhìn thấy hai vị công tử trẻ tuổi đang đứng ở cửa đợi nàng. Nàng mơ hồ phân biệt một chút, là hai người nửa năm trước nàng thu nhận vào phủ.
"Điện hạ."
"Điện hạ."
Hai vị công tử bước nhanh tới, vẻ mặt lo lắng muốn đỡ lấy nàng. Trường Bình mắt say mơ màng xua tay nói: "Không cần các ngươi hầu hạ, trở về nghỉ ngơi đi."
Trên mặt hai người bọn họ đều lộ ra vẻ oán trách, muốn tiến lên làm nũng, nhưng Trường Bình đã bước vào bên trong. Hai người bọn họ vẫn muốn tới gần, nhưng lại bị ma ma bên người Trường Bình lạnh mặt ngăn lại: "Hai vị công tử về đi, công chúa muốn nghỉ ngơi rồi."
Hai người kia nhìn bóng lưng biến mất của Trường Bình, sau đó nhìn nhau, đều thấy sự lo lắng trong mắt đối phương. Hai người bọn họ đã được công chúa đưa về phủ vào nửa năm trước, nhưng công chúa chỉ sủng hạnh bọn họ vài lần liền không triệu họ nữa. Mà hơn nửa năm qua, công chúa cũng không gọi người khác đến thị tẩm. Họ sợ rằng công chúa phiền chán bọn họ, như vậy họ sẽ không còn chỗ đứng trong phủ Công chúa.
Bên này, Trường Bình trở lại chủ viện, không lâu sau nước tắm đã chuẩn bị xong. Nằm trong thùng tắm rộng lớn, nàng nhắm mắt lại hưởng thụ sự xoa bóp của tỳ nữ.
"Nếu công chúa cảm thấy buồn chán, có thể ra ngoài đi dạo." Ma ma thân tín của Trường Bình - Xuân Vinh nhẹ giọng nói: "Mấy ngày nay không ít người đến hồ Lãng Duyệt du thuyền, nếu không ngài thử hẹn Định Quốc Công phu nhân cùng đi chơi?"
Hơn nửa năm nay, Trường Bình vẫn luôn buồn bã không vui, Xuân Vinh rất lo lắng.
"Bổn cung vừa hẹn nàng ta ra ngoài chơi, Định Quốc Công liền bày vẻ mặt cho bổn cung xem." Trường Bình đạm mạc nói.
Xuân Vinh mỉm cười: "Định Quốc Công không chỉ bày vẻ mặt với mỗi mình ngài, những người khác cũng như vậy."
Trường Bình hừ một tiếng, sau đó thở dài nói: "Xuân Vinh, bổn cung đột nhiên cảm thấy cuộc sống thật nhàm chán."
Xuân Vinh không nặng không nhẹ ấn vai nàng ta nói, "Công chúa cảm thấy cái gì thú vị thì cứ làm cái đó."
"Ngươi nói xem, bổn cung sinh một đứa hài tử thì sao?" Trường Bình nói, trong giọng nói có chút mong đợi.
"Được chứ sao!" Xuân Vinh đáp: "Nô tỳ cảm thấy công chúa nên sinh hài tử từ sớm rồi, mặc dù ngài cái gì cũng không thiếu, cũng không cần hài tử để dưỡng già, nhưng hài tử là hy vọng."
Trường Bình nở nụ cười, nhưng qua một lúc sau nàng lại thở dài: "Bổn cung sinh với ai đây? Những người ở trong phủ không được, bọn họ không có tư cách làm phụ thân của hài tử bổn cung."
Lần này Xuân Vinh cũng im lặng, muốn tìm một người có thân phận tương đương với công chúa để sinh hài tử nào có dễ dàng như vậy?
"Thật ra lúc đầu bổn cung không muốn để Tề Lương Sinh ở rể làm phò mã, bổn cung muốn gả qua đó." Nói đến đây, nàng hừ mạnh một tiếng: "Hắn khinh thường bổn cung, không phải giống như bị người khác coi thường sao."
Xuân Vinh cầm khăn chà lưng cho nàng, miệng nói: "Tề phủ không phải là nơi tốt để đi, giống như Định Quốc Công phu nhân nói, có cuộc sống tự mình làm chủ tự do tự tại, ai lại đi làm kế mẫu của người khác."
Trường Bình nhắm mắt không nói, những đạo lý đó nàng tất nhiên đều hiểu, nhưng nàng lại muốn có người bầu bạn. Lúc đó nàng cảm thấy Tề Lương Sinh cho dù là học thức hay tướng mạo địa vị đều rất phù hợp. Hừ, ai biết hắn lại kháng cự như vậy chứ.
Ếch Ngồi Đáy Nồi
Sau khi tắm xong, Trường Bình lại được hầu hạ bôi cao lên toàn thân rồi mới đi ngủ. Xuân Vinh hạ rèm xuống, lại tắt hết đèn trong phòng chỉ để lại một ngọn nến nhỏ, sau đó nhẹ nhàng đi ra ngoài.
Khép lại cánh cửa tẩm thất, bà ấy thở ra một hơi nặng nề. Nguyệt Hoà, đại nha hoàn thân cận, thấy bà ấy đi ra, liền nhẹ giọng hỏi: "Công chúa đã ngủ chưa?"
Xuân Vinh gật đầu: "Đêm nay ngươi ở bên ngoài, cẩn thận đề phòng."
"Ta biết rồi." Nguyệt Hoà hạ thấp giọng: "Hậu viện lại có kẻ đến dò la tin tức, ta đã đuổi đi rồi."
Xuân Vinh không đáp lời, Nguyệt Hoà lại tiếp tục: "Ta thấy công chúa dường như không mấy để tâm đến những vị công tử trong phủ kia, có cần ta lại tìm thêm vài người nữa không?"
Nguyệt Hoà không hề thấy lời mình nói có gì bất ổn. Nàng ấy hầu hạ Trường Bình từ thuở còn bé, vẫn luôn cho rằng công chúa nhà mình giống như nam tử, đều có thể làm chủ một gia đình. Nam tử có thể tam thê tứ thiếp, vậy hà cớ gì công chúa nhà nàng ấy lại không thể?
Xuân Vinh đương nhiên hiểu được suy nghĩ này, nhưng bà ấy vẫn đáp: "Không cần, công chúa muốn tìm một người bạn đời có thể cùng ngài ấy trò chuyện."
Nguyệt Hoà có chút khó xử. Tìm một tiểu ca nhi có dung mạo tuấn tú thì dễ, nhưng tìm một người có thể cùng công chúa trò chuyện lại vô cùng khó khăn. Những nam tử nguyện ý đến phủ Công chúa bồi dưỡng tình cảm đa phần đều có xuất thân không tốt, hơn nữa bản thân họ lại không muốn làm việc nặng nhọc. Họ có thể làm đồ chơi mua vui cho công chúa, nhưng để thật sự thấu hiểu công chúa nhà mình thì lại là chuyện khác.
Hai người lại hàn huyên thêm vài câu, Xuân Vinh đi nghỉ ngơi, còn Nguyệt Hoà thì nằm xuống chiếc ghế nhỏ bên ngoài tẩm thất.
Sáng ngày mùng một Tết, bắt đầu từ hôm nay mọi người đều đi thăm bạn bè thân thích. Nhưng Trường Bình vốn không có nhiều mối giao du với giới quyền quý ở Thượng Kinh, ngoại trừ những người trong tông thất, nàng cũng không có thân thích nào khác. Vì vậy, dù đã thức dậy từ sớm, nàng vẫn không rời giường, mãi đến giờ Tỵ mới ngồi dậy.
Nàng sai người gửi thẻ bài vào cung, đến buổi chiều thì đến chúc Tết Thái hoàng thái hậu. Trước đây nàng vốn không có giao tình sâu đậm nào với Thái hoàng thái hậu và Hoàng thượng, tự nhiên cũng không quá thân thiết. Tuy nhiên, nàng cũng chưa từng có ý định muốn Thái hoàng thái hậu và Hoàng thượng hậu đãi mình, vì vậy cũng không cố gắng nịnh bợ họ.
Khi đến Từ Ninh cung, Hoàng thượng cũng có mặt. Sau khi gặp mặt hành lễ, Trường Bình ngồi xuống và trò chuyện cùng Thái hoàng thái hậu. Thật ra, nàng cũng không cần phải cố gắng nói chuyện, bởi lẽ hôm nay cả hai người họ dường như đang rất vui vẻ. Tổ tôn cứ thế cười đùa nói chuyện, thỉnh thoảng Trường Bình lại chen vào vài câu.
Nàng có thể chen vào câu chuyện là vì hai người họ đang đề cập đến chuyện của phủ Định Quốc Công, mà Trường Bình vốn có quan hệ không tệ với Định Quốc Công phu nhân, cho nên nàng cũng biết không ít chuyện về phủ Định Quốc Công.
Nói chuyện được một lúc, Hoàng thượng rời đi, Trường Bình tiếp tục trò chuyện với Thái hoàng thái hậu.
"Ai gia nghe Thư Nghi nói, ngươi đ.á.n.h mã điếu rất hay?" Thái hoàng thái hậu mỉm cười hỏi nàng.
Trường Bình khiêm tốn đáp: "Nàng ấy chỉ là tâng bốc ta thôi, ta không thông minh như nàng ấy, mỗi lần đều thua nàng ấy."
Thái hoàng thái hậu bật cười lớn: "Sau này có thời gian rảnh lại vào cung nói chuyện, đ.á.n.h vài ván với ai gia."
"Trường Bình thứ không thiếu nhất chính là thời gian, về sau có lẽ con sẽ thường xuyên làm phiền ngài rồi." Trường Bình tinh nghịch đáp lời.
Thái hoàng thái hậu lại cười lớn.
Trường Bình hiểu rằng, Thái hoàng thái hậu có thể nói chuyện thân thiết với mình như vậy, là bởi vì nàng có mối quan hệ không tệ với Định Quốc Công phu nhân, được hưởng chút vinh quang từ bà ấy mà thôi.
Nàng cáo từ Thái hoàng thái hậu sau một hồi trò chuyện. Ra khỏi cung, tại cổng cung nàng tình cờ gặp Dung vương. Cuộc yến tiệc ở cung điện ngày hôm qua đã giúp xóa đi phần nào sự xa lạ giữa hai người, nên hôm nay gặp lại, bầu không khí cũng trở nên thân mật hơn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Công chúa năm mới an khang." Dung vương chắp tay, cúi đầu hành lễ.
Trường Bình hoàn lễ đáp lại: "Vương gia cũng vậy."
Sau khi trao đổi vài lời chào hỏi, cả hai lên xe ngựa về phủ. Về đến nơi, Nguyệt Hoà bẩm báo: "Công tử ở hậu viện xin gặp Công chúa ạ."
Trường Bình ngả người vào chiếc ghế gấm, thản nhiên nói: "Không cần đâu. Bọn họ đều đã có gia đình, nếu muốn về nhà thì cứ về đoàn tụ với người thân đi."
Nếu là những năm trước, vào giờ này, hậu viện của nàng hẳn phải rộn ràng tiếng cười nói, những vị công tử kia đều lũ lượt đến chúc Tết, người hoạt bát thì còn biết biểu diễn vài trò mua vui. Nhưng năm nay, Trường Bình đã cảm thấy chán ghét mọi thứ, không còn hứng thú.
Nguyệt Hoà sai tiểu nha hoàn ra hậu viện báo lại với các vị công tử. Khi quay vào, nàng thấy Xuân Vinh đang khuyên Trường Bình ra ngoài chơi. Xuân Vinh tiến đến, mỉm cười nói: "Công chúa, nô tỳ nghe nói dạo này rất nhiều công tử tiểu thư đến hồ Lãng Duyệt chơi, náo nhiệt lắm ạ."
Nghe Xuân Vinh nói vậy, ánh mắt Trường Bình lóe lên vẻ hứng thú. Nàng liền đáp: "Được rồi, chuẩn bị đi, ngày mai bổn cung sẽ đến hồ Lãng Duyệt."
Nguyệt Hoà thấy Công chúa đã đồng ý, vui vẻ ra ngoài chuẩn bị. Mùa này đến hồ Lãng Duyệt đương nhiên là để chơi trượt tuyết, vì vậy cần phải sai người đo đạc độ dày của băng, chuẩn bị xe trượt tuyết và các vật dụng cần thiết khác.
Ngày hôm sau, Trường Bình ngủ đến khi tỉnh tự nhiên. Nàng rời giường, rửa mặt, rồi chọn y phục. Nguyệt Hoà ở bên cạnh đề nghị: "Năm mới tất nhiên phải mặc đồ đỏ cho thêm phần không khí vui mừng ạ."
Trường Bình khẽ hừ một tiếng: "Ngươi ngược lại rất biết cách sắp đặt cho bổn cung."
Nguyệt Hoà biết nàng không hề tức giận, bèn khúc khích cười rồi lấy ra vài bộ y phục màu đỏ để Công chúa chọn. Trường Bình nhìn lướt qua, rồi chọn một bộ váy màu tím sẫm phối cùng ngoại bào màu đỏ.
Các tỳ nữ vội vàng giúp nàng thay y phục. Sau khi trang điểm xong, Nguyệt Hoà nhìn nàng và khen ngợi: "Công chúa hôm nay thật xinh đẹp."
Dù đã ngoài ba mươi, Trường Bình lại không hề vướng bận chuyện gì, ngày thường lại được chăm sóc chu đáo, nên nhìn bề ngoài chỉ như mới ngoài hai mươi. Thêm vào đó là tướng mạo tinh tế, khí chất đại khí của nàng, phối với bộ y phục đỏ rực rỡ hôm nay, cả người nàng trở nên rạng rỡ đến mức khó có thể rời mắt.
Nàng bước đến trước gương, nhìn mình một lúc rồi hài lòng. Sau đó, nàng mỉm cười nói với Nguyệt Hoà: "Đáng tiếc bổn cung không phải nam nhi, nếu không, dựa vào cái miệng ngọt ngào này của ngươi, ta đã rước ngươi về nhà rồi."
Nguyệt Hoà cười khúc khích. Trường Bình bước ra ngoài ăn sáng. Sau bữa sáng, nàng cùng Nguyệt Hoà và Xuân Vinh đến hồ Lãng Duyệt. Khi đến nơi, quả nhiên có rất nhiều người, nhưng phần lớn đều là công tử, tiểu thư trẻ tuổi.
Hôm qua, Nguyệt Hoà đã cho người chuẩn bị đầy đủ. Họ đến một góc của hồ Lãng Duyệt, nơi này nằm gần Hồ Quang Tạ. Sau khi chơi trượt tuyết xong, còn có thể sang Hồ Quang Tạ để tham quan.
Trường Bình được dìu lên chiếc thuyền băng. Vài gã sai vặt đứng trên mặt băng cầm một cây sào dài. Sau đó, chiếc thuyền băng bắt đầu trượt đi. Nó giống như một chiếc thuyền đang lướt trên mặt nước, nhưng lại mang một cảm giác thích thú khác biệt.
Công chúa Trường Bình ngồi trên thuyền băng, ngắm nhìn phong cảnh tiêu điều nhưng độc đáo xung quanh, tâm trạng cũng khá hơn nhiều. Nàng ngẩng đầu lên, liền thấy một người đứng bên khung cửa sổ tầng hai của Hồ Quang Tạ, tay cầm chén trà, mỉm cười nhìn nàng. Người đó không phải Dung vương thì còn có thể là ai?
Nói ra thì mấy ngày nay nàng và Dung vương thực sự có duyên kỳ lạ, đã gặp nhau ba lần liên tiếp. Nàng vốn có ấn tượng không tệ với vị vương gia này, nên liền gật đầu chào hỏi. Tuy nhiên, không lâu sau, một tùy tùng của Dung vương chạy tới, hành lễ xong bèn nói: "Vương gia nhà nô tài muốn mời công chúa uống rượu, không biết công chúa có vui lòng không?"
Trường Bình ngẩng đầu nhìn người đang đứng bên cửa sổ, rồi nói với tùy tùng: "Hãy nói với vương gia nhà ngươi, lát nữa ta sẽ qua đó."
"Vâng."
Tùy tùng kia hành lễ rồi lui đi. Trường Bình tiếp tục vui đùa trên băng thêm một lát, sau đó mới cập bờ, hướng về phía Hồ Quang Tạ.
Vào mùa đông, cỏ cây héo tàn, cảnh sắc không còn như xưa. Nhưng bên trong Hồ Quang Tạ lại được bài trí vô cùng công phu: nào là lồng đèn đủ màu sắc, nào là dải lụa tinh xảo, hay những người tuyết đáng yêu, tất cả đã mang lại cho Hồ Quang Tạ một phong vị khác biệt ngay cả trong mùa đông giá rét.
Tuy nhiên, hôm nay là mùng hai Tết, mọi nhà đều đi thăm hỏi bạn bè, người thân. Khách nhân ở Hồ Quang Tạ không nhiều lắm. Nhưng đại quản sự Tề Nhị hôm nay lại có mặt ở đây. Trường Bình đi theo tùy tùng của Dung vương đến cửa một gian nhã phòng, liền thấy Dung vương, vận trên mình chiếc áo gấm màu tím thẫm, đang đứng đợi ở cửa.
"Công chúa." Dung vương hành lễ với nàng.
Trường Bình đáp lễ, sau đó bước vào nhã phòng. Có lẽ Dung vương đã đến đây một lúc, đồ nhắm và rượu trên bàn đã vơi đi một nửa. Hắn liền sai người dọn dẹp những thứ đó đi, mang đồ mới lên.
Trường Bình ngồi xuống bên bàn. Dung vương ngồi đối diện nàng, cất lời: "Bổn vương đúng là có duyên với công chúa."
Trường Bình mỉm cười nhìn hắn: "Quả thật có duyên." Ba ngày liên tiếp gặp mặt, chẳng phải là duyên phận hay sao?
"Vương gia không đi thăm bằng hữu sao?" Trường Bình hỏi.
Dung vương cầm chén trà lên nhấp một ngụm, "Ở Thượng Kinh, người có thể coi là bằng hữu của ta, chỉ có Định Quốc Công. Ta dự định hai ngày nữa mới qua đó bái phỏng."
Trường Bình gật đầu. Lúc này, Dung vương lại tiếp lời: "Nghe nói công chúa và Định Quốc Công phu nhân có quan hệ thân thiết."
"Ta cũng không có nhiều bằng hữu, Định Quốc Công phu nhân coi như là một trong số đó," Trường Bình đáp.
Trong lúc trò chuyện, rượu và thức ăn mới đã được mang lên. Dung vương vẫy tay cho người hầu lui xuống, trong phòng chỉ còn lại hai người bọn họ. Dung vương rót cho Trường Bình một ly rượu, sau đó nói: "Bổn vương xin kính công chúa một ly, chúc công chúa năm mới tốt lành."
Trường Bình nâng ly rượu lên, "Vương gia cũng năm mới an khang."
Hai người chạm ly, sau đó ngửa đầu uống cạn, nhìn nhau mỉm cười. Cả hai đều là những người sảng khoái, thẳng thắn.
652 ---
Trường Bình quay đầu nhìn ra ngoài, nơi tuyết rơi trắng xóa, có người đang trượt băng. Nàng khẽ nói: "Ngự Hoa Viên trong cung có một cái hồ rất lớn, mùa đông sẽ đóng một lớp băng dày. Khi còn nhỏ, ta rất thích chơi đùa trên đó, nhưng mẫu phi lại sợ ta bị ngã nên không cho phép. Ta liền đến chỗ phụ hoàng ta cầu xin, phụ hoàng ta thương ta, liền dẫn ta cùng lên băng chơi đùa..."
Nụ cười và vẻ hoài niệm thoáng hiện trên gương mặt nàng, nét rạng rỡ mang theo chút dịu dàng. Dung vương nhìn đến ngẩn ngơ. Tỉnh táo lại, hắn nói: "Xem ra công chúa rất được Tiên Hoàng sủng ái."
Trường Bình gật đầu: "Còn Vương gia thì sao?"
Dung vương lại uống cạn một ly rượu, bình thản nói: "Bổn vương từ nhỏ đã không được sủng ái."
Trường Bình cầm ly lên cụng vào ly của hắn, rồi lại uống cạn, sau đó nói: "Sinh ra trong Hoàng gia, cho dù là được sủng ái hay không được sủng ái, đều không thể nào nắm giữ vận mệnh của mình trong tay."
Dung vương cũng ngửa đầu uống hết rượu trong chén, đoạn lên tiếng: "Ta thấy Công chúa ngược lại sống rất tùy ý."
Trường Bình nhìn hắn, mỉm cười, rồi quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, nói tiếp: "Năm ta mười sáu tuổi, phụ hoàng đặt một danh sách trước mặt ta, bảo ta từ bên trong chọn ra một người làm phò mã. Lúc đó, ta đã hỏi phụ hoàng, có nhất thiết phải chọn trong số họ không? Nếu như bọn họ đều không tốt thì sao?"
Nói đến đây, nàng cười khan một tiếng, trong nụ cười ẩn chứa chút cay đắng, rồi nàng lại tiếp lời: "Phụ hoàng nói đó đều là những người ông ấy đã lựa chọn kỹ càng, sẽ không có ai không tốt. Dù sau này bọn họ có xảy ra chuyện gì, ông ấy cũng sẽ không để ta chịu oan ức. Sau đó, ta từ trong danh sách đó chọn ra một người có dung mạo cùng gia thế đều tốt để gả. Là gả, không phải chọn phò mã."
Nói xong, nàng chìm vào im lặng, bầu không khí trong phòng nhất thời trở nên ngột ngạt. Dung vương, từ một Hoàng tử không được sủng ái, trở thành Thân vương nắm giữ binh quyền, cuối cùng lại vì tướng sĩ địch quốc mà mở cổng thành, một người như vậy tất nhiên sẽ không dễ dàng mềm lòng.
Thế nhưng, nhìn Trường Bình lúc nào cũng khoa trương tùy ý, trên mặt lại để lộ vẻ cô đơn, trong lòng hắn không khỏi rung động trong khoảnh khắc. Hắn hỏi: "Sau đó thì sao?"
Trường Bình quay đầu nhìn hắn, mỉm cười nói: "Sau đó ư, vị phò mã mà ta chọn, bề ngoài là một quân tử đoan trang, nhưng thật ra lại là kẻ háo sắc. Chúng ta thành thân không lâu thì ta phát hiện hắn thường xuyên lui tới thanh lâu, hơn nữa còn bị lây bệnh."
Nàng cười giễu cợt một tiếng, rồi nói tiếp: "Đương nhiên ta không thể nhịn được, đã nói với phụ hoàng muốn hòa ly. Nhưng cùng lúc đó, phụ thân của vị phò mã kia lại khóc lóc trước mặt phụ hoàng ta cầu xin không được hòa ly, sau đó phụ hoàng ta đã đồng ý với lời thỉnh cầu của ông ta."
"Phụ hoàng ta nói với ta, nhà họ là công thần, không thể vì thế mà làm lạnh lòng công thần. Ngoài việc hòa ly, ông ấy có thể đáp ứng mọi yêu cầu khác của ta. Ta vẫn phải chờ đến khi tên kia c.h.ế.t mới được tự do. May mắn thay, vận mệnh của ta tốt, hắn ta bệnh nặng nhưng lại không lây cho ta nửa phần. Hơn một năm sau, hắn liền chết."
Cho nên, sau đó nàng chuyển đến phủ Công chúa nuôi nam sủng, Tiên hoàng cũng chỉ mắt nhắm mắt mở cho qua.
Dung vương thở dài, cầm bình rượu lên rót thêm cho nàng một ly, nói: "Công chúa bây giờ cũng là khổ tận cam lai rồi."
Trường Bình mỉm cười: "Thật ra nghĩ lại, hắn ta cũng không hề chạm vào ta trong suốt hai năm. Ta dùng hai năm đó để đổi lấy gần một đời tự do, rất đáng giá."
Nói xong, nàng cười lớn. Dung vương cũng mỉm cười cụng ly với nàng: "Công chúa thật rộng rãi."
Hai người ngươi đi ta tới, vừa uống vừa trò chuyện, cuối cùng đều đã ngà say. Lại cụng thêm một ly rượu, Dung vương với ánh mắt say mèm nhìn Trường Bình, nói: "Bổn vương biết, có rất nhiều người mắng bổn vương là gian nịnh, là kẻ bán nước, nhưng bổn vương không quan tâm."
Trường Bình cũng dùng ánh mắt say mèm nhìn hắn, đáp lại: "Những kẻ mắng ngươi mới không phải người tốt. Lão quốc vương của Nhu Lợi kia ngu đần tàn bạo, bách tính lầm than, ngươi làm vậy là đúng."
Dung vương nghe những lời đó của nàng cảm động sâu sắc, đột nhiên nắm lấy tay Trường Bình, nói: "Vẫn là Công chúa hiểu ta. Ngươi không biết đâu, bọn họ cứ chỉ vào mũi bổn vương mà mắng chửi, ta đây cũng có nỗi khổ trong lòng!"
Nói rồi hắn tựa trán lên tay Trường Bình mà khóc, bắt đầu từ khoảnh khắc hắn mở cổng thành cho Tiêu Hoài, hắn đã trở thành tội nhân của Nhu Lợi quốc. Nhưng nếu hắn không mở cổng thành cho Tiêu Hoài, sớm muộn gì Tiêu Hoài cũng sẽ tấn công vào, chiến tranh kéo dài, bách tính càng giằng co trong đau khổ.
Nhưng có mấy người hiểu cho hắn chứ?
Trường Bình vốn mơ hồ, nhìn thấy Dung vương nắm tay mình khóc như một đứa trẻ, nàng giơ tay kia lên vỗ vỗ đầu hắn, nói: "Ngươi làm đúng, quan tâm bọn họ nói gì mà làm gì."
Dung vương ngẩng đầu lên, trên mặt còn vương nước mắt nhìn Trường Bình, "Công chúa nàng hiểu ta."
Trường Bình mơ hồ gật đầu, lúc này Dung vương trong mắt nàng ta có chút run rẩy. Mà Trường Bình trong mắt Dung vương vừa xinh đẹp lại dịu dàng, hắn bất giác vuốt ve gò má nàng, tay chạm vào một mảnh mềm mại, khiến hắn thích không nỡ rời.
Trường Bình không nhúc nhích, ánh mắt say mèm của nàng nhìn Dung vương gần trong tầm tay, khuôn mặt trưởng thành trầm ổn lại tiêu soái, khác với những nam tử nàng từng sủng hạnh lúc trước, trong lòng nàng không hiểu sao có chút hỗn loạn. Chính vào lúc này, khuôn mặt của Dung vương càng ngày càng gần nàng, sau đó đôi môi của hai người dán chặt vào nhau.
Trường Bình trước giờ luôn tùy tâm, đừng nói bây giờ nàng say, cho dù không say, có cảm giác nàng cũng sẽ không từ chối, cho nên giờ khắc này nàng liền vòng tay ôm lấy cổ hắn...