Xuyên Sách Thành Ác Nữ, Phản Diện Cũng Có Xuân Thiên

Chương 591



Nguyệt Hoà và tùy tùng của Dung vương canh giữ ngoài cửa, nghe thấy những âm thanh ái muội bên trong đều ngẩn người, sau đó cả hai đều giả vờ điềm tĩnh đứng đó bất động, giữ chặt cửa không cho bất kỳ ai đến gần.

Âm thanh ái muội kéo dài gần một canh giờ mới kết thúc, Nguyệt Hoà do dự không biết có nên đi vào hầu hạ công chúa nhà mình hay không. Còn hai người trong phòng giờ khắc này đều vô cùng ngượng ngùng.

Khi hơi rượu còn, mọi hành vi đều theo d.ụ.c vọng nhất thời nên không cảm thấy gì, bây giờ d.ụ.c vọng đã tiêu tan, cơn say cũng biến mất, hai người thanh tỉnh dựa vào nhau thở gấp. Cho dù đều là người không quá câu nệ lễ nghĩa, nhưng đều là người có thân phận, giờ khắc này quả thật rất ngại ngùng.

Trường Bình ổn định lại hơi thở một lát, sau đó sắc mặt bình tĩnh mặc y phục vào. Với sự thúc đẩy của men rượu, những giao triền vừa rồi của hai người tuy không mãnh liệt như bình thường, nhưng tay nàng vẫn có chút run rẩy.

Dung vương muốn nói gì đó, nhưng lại không biết phải nói gì. Nói muốn chịu trách nhiệm? Hắn chịu trách nhiệm như thế nào? Người ta có để hắn chịu trách nhiệm không? Hắn chỉ có thể im lặng mặc y phục.

Y phục nam tử đơn giản hơn y phục nữ tử một chút, hắn vừa mặc xong liền xoay người lại, thấy Trường Bình cũng mặc xong y phục, muốn đứng dậy nhưng không vững, thân thể lảo đảo sắp ngã xuống, hắn lập tức đỡ lấy nàng.

Trường Bình đứng vững liền đẩy hắn ra, trong lòng nàng có chút bực bội. Chuyện nam hoan nữ ái nàng rất cởi mở, nhưng những nam tử mà nàng từng sủng hạnh đều là nam sủng của nàng, hơn nữa đều ở trong phủ. Loại tình huống uống rượu xong hồ nháo với quan viên triều đình như này vẫn là lần đầu tiên.

"Công chúa đang trách ta sao?" Dung vương khẽ hỏi.

Dáng người hắn cao lớn, Trường Bình đứng trước mặt hắn khí thế yếu hơn không ít. Nàng thẳng lưng, hơi nâng cằm lên, bình đạm nói: "Chỉ là say rượu làm chuyện hồ đồ mà thôi, bổn cung sẽ không để trong lòng, Vương gia cũng nghĩ vậy."

Dung vương ban đầu cũng nghĩ như vậy, dù sao Trường Bình cũng không giống nữ tử khác, là người trắng trợn táo bạo nuôi nam sủng. Nhưng lời từ miệng nàng nói ra lại khiến lòng hắn có chút hoảng hốt.

Trong vương phủ của hắn, cơ thiếp cũng không ít, nhưng ở bên ngoài, hắn cũng không phải là người không có quy tắc. Lúc trước uống rượu xong, hắn có chút động tâm với nàng nên mới có những hành động thân mật. Thế mà nữ nhân này, giờ lại nói ra những lời vô tình như vậy.

Hắn vốn dĩ muốn trách ngược lại, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, nàng là nữ tử, xảy ra loại chuyện này, trách nhiệm thuộc về hắn. Thế là, hắn mím chặt môi, không nói gì.

Thân thể Trường Bình cảm thấy vô cùng khó chịu, nàng muốn nhanh chóng trở về phủ để tắm rửa và nghỉ ngơi. Nàng gọi về phía cửa: "Nguyệt Hòa."

Nguyệt Hòa đã sớm nghe động tĩnh bên trong, vừa nghe tiếng gọi của chủ tử, nàng lập tức đẩy cửa bước vào. Đi nhanh đến bên cạnh Trường Bình, đỡ nàng dậy, khẽ hô lên một tiếng: "Công chúa."

"Bổn cung không sao, đi thôi."

Nguyệt Hòa lập tức đỡ Trường Bình rời đi. Đợi hai người ra khỏi cửa, tùy tùng của Dung vương mới đi vào, cung kính nói: "Vương gia."

"Bí mật hộ tống công chúa về phủ." Dung vương phân phó.

"Vâng."

Tùy tùng lập tức rời đi. Sau đó, một thuộc hạ khác của Dung vương tới thu dọn tàn cuộc trong phòng. Dung vương đứng ở cửa sổ, nhìn theo cỗ xe ngựa của Trường Bình rời đi.

Trong xe ngựa, Nguyệt Hòa ngồi đối diện Trường Bình, vẻ mặt lo lắng nhìn nàng. Trường Bình liếc nhìn tùy tùng của mình, nói: "Đừng nhìn bổn cung như vậy, chuyện này bổn cung cũng không chịu thiệt."

Nàng quả thật không cảm thấy mình chịu thiệt, chẳng qua là có chút ngại ngùng. Nhưng nàng vẫn dặn dò: "Về sau không được phép nhắc đến chuyện này."

Nguyệt Hòa lập tức gật đầu.

Xe ngựa nhanh chóng tiến vào phủ Công chúa. Nguyệt Hòa đỡ Trường Bình xuống xe, cùng nàng đi về chủ viện. Đến tẩm thất, nàng phân phó người chuẩn bị nước tắm. Một lúc sau, nước tắm đã sẵn sàng, Nguyệt Hòa đỡ Trường Bình vào phòng tắm. Xuân Vinh đang đợi ở cửa. Thấy bước chân của Trường Bình có chút phù phiếm, bà ấy liền hỏi: "Công chúa mệt sao?"

Trường Bình đạm nhiên đáp một tiếng rồi bước vào phòng tắm. Nguyệt Hòa hầu hạ nàng cởi y phục. Khi y phục được cởi bỏ, những dấu vết lưu lại trên làn da trắng như tuyết cũng lộ ra. Xuân Vinh thấy vậy thì kinh ngạc thốt lên. Ngày trước, khi công chúa nhà mình sủng hạnh những công tử kia, cũng không để lại nhiều dấu vết như vậy. Hơn nữa, công chúa đã lâu không lâm hạnh nam tử nào.

Bà ấy đang định hỏi, thì thấy Nguyệt Hòa lắc đầu với mình. Bà ấy lập tức nuốt lời định nói xuống, cùng Nguyệt Hòa hầu hạ công chúa tắm rửa. Không lâu sau, một tiểu nha hoàn cúi đầu đi vào. Xuân Vinh tiến đến, thấp giọng hỏi: "Có chuyện gì?"

"Phủ Dung vương đã gửi rất nhiều lễ vật tới đây." Tiểu nha hoàn thấp giọng bẩm báo.

Xuân Vinh khẽ cau mày. Phủ Công chúa bọn họ hình như không có qua lại gì với phủ Dung vương! Mang theo nghi hoặc, bà ấy đi đến bên thùng tắm, nhỏ giọng nói chuyện phủ Dung vương gửi đồ vật đến. Trường Bình nghe xong cũng hơi cau mày. Qua một lúc, nàng nói: "Ngươi đi mở ra xem bên trong là những thứ gì, rồi tặng lại lễ vật tương đương."

Xuân Vinh đáp một tiếng rồi đi ra ngoài. Trường Bình dựa vào mép thùng tắm, nhắm mắt lại. Nghĩ đến cảnh tượng vừa rồi với... Dung vương, không thể không nói, cảm giác cũng không tệ.

Phủ Dung vương.

Dung vương ngồi trong thư phòng cầm sách, nhưng chẳng đọc vào một chữ nào, trong đầu toàn là hình ảnh ở chung với Trường Bình. Chuyện nam hoan nữ ái giữa hai người tâm đầu ý hợp mang đến cảm thụ rất khác biệt, loại khoái cảm đó không chỉ đến từ thể xác, mà còn là sự an ủi cho tâm hồn.

Dù hắn và Trường Bình không thể nói là tâm đầu ý hợp hoàn toàn, nhưng hai người có thể trò chuyện với nhau. Nàng kể cho hắn nghe về quá khứ của mình, còn hắn thì chia sẻ những cay đắng sâu kín trong lòng. Hắn không muốn cứ thế cắt đứt liên lạc, nhưng tương lai của hai người sẽ đi về đâu, hắn cũng không rõ, bởi lẽ chuyện này không chỉ do một mình hắn quyết định.

654 ---

Ếch Ngồi Đáy Nồi

"Vương gia."

Giọng tùy tùng vang lên từ ngoài cửa. Hắn cho phép người đó vào. Tùy tùng đẩy cửa bước vào, sau đó tiến đến bên cạnh hắn nói: "Nô tài đã mang lễ vật đến phủ Công chúa. Công chúa phái người mang vài lễ vật qua đây."

Dung vương im lặng một lát rồi đáp: "Mang những lễ vật kia đến đây."

Tùy tùng lĩnh mệnh rồi ra ngoài. Không lâu sau, vài tên nô bộc ôm lễ vật tới. Lễ vật hắn gửi đi không ít, Trường Bình gửi đến cũng nhiều không kém. Họ đặt lễ vật xuống, hắn lần lượt mở từng món ra xem, rồi mỉm cười. Dù thế nào đi nữa, việc nàng hồi đáp lễ vật đã nói lên rằng mối quan hệ này vẫn có thể tiếp tục.

Bên này, Trường Bình vừa ra khỏi phòng tắm đã nằm vật xuống giường. Hôm nay nàng thật sự rất mệt, không lâu sau liền chìm vào giấc ngủ. Ngay khi nàng vừa ngủ say, một công tử khoảng mười tám mười chín tuổi, dáng vẻ tuấn tú, tay cầm hộp thức ăn bước vào chủ viện. Nhìn thấy Nguyệt Hoà và Xuân Vinh, hắn hành lễ rồi nói: "Ta hầm canh cho Công chúa."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

"Công chúa đang nghỉ ngơi, ngươi mang về đi." Nguyệt Hoà lên tiếng.

Vị công tử kia lộ vẻ lạc lõng, ánh mắt nhìn qua nhìn lại về hướng tẩm thất rồi mới rời đi. Đợi hắn khuất bóng khỏi chủ viện, Xuân Vinh thấp giọng hỏi: "Hôm nay công chúa đi chơi với hắn đã xảy ra chuyện gì?"

"Gặp phải Dung vương." Nguyệt Hoà biết chuyện này không thể giấu Xuân Vinh, liền nhỏ giọng kể lại mọi chuyện xảy ra ngày hôm nay cho bà ấy nghe.

Xuân Vinh nghe xong, hai mày nhíu chặt lại, rồi hỏi: "Công chúa có ý gì?"

Nguyệt Hoà lắc đầu: "Công chúa chỉ nói sau này không được phép nhắc tới chuyện đó, nhưng vừa rồi nhận được lễ vật của Dung vương lại tặng quà hồi đáp."

Xuân Vinh cau mày, trầm tư một hồi rồi nói: "Nghe nói quân Tây Bắc của Định Quốc Công hùng mạnh hơn quân đội của Dung vương, hơn nữa hắn lại định hôn nữ nhi của mình với nhi tử của Tề đại nhân, hẳn là không có ý đồ gì khác."

Nguyệt Hoà gật đầu: "Chỉ cần Dung vương không có ý đồ khác, Công chúa cũng không phải là không thể qua lại với hắn."

Xuân Vinh cũng nghĩ như vậy, chỉ cần chuyện này không liên quan đến triều chính, Công chúa của họ có thể tùy tiện vui đùa.

Trường Bình có một giấc ngủ ngon lành. Ngày hôm sau khi tỉnh dậy, sự mệt mỏi sau cuộc mây mưa ngày hôm qua đã hoàn toàn biến mất. Nàng sinh hoạt như thường lệ, rửa mặt, chải đầu, ăn cơm, không hề bận tâm đến chuyện ngày hôm qua.

Vừa ăn sáng xong, nàng ngồi trong sảnh nhỏ ngoài vườn, cảm thấy buồn chán, bèn nói với Nguyệt Hoà: "Phái người đến đây ca hát một khúc đi."

"Gọi Lâm công tử tới sao?" Nguyệt Hoà hỏi.

Lâm công tử là một ca kỹ nổi danh, năm ngoái được Trường Bình để ý và triệu vào phủ. Tuy nhiên, trong phủ Công chúa cũng có những người sở hữu giọng hát hay.

"Không cần." Trường Bình nhàn nhạt đáp, giờ đây nàng không còn chút hứng thú nào với những nam sủng trong hậu viện.

Nguyệt Hoà đi xuống, không lâu sau liền dẫn hai vị ca kỹ và vài vị nhạc sư đến. Trường Bình tùy ý chọn một bài hát để họ biểu diễn. Âm nhạc vang lên, sau đó là tiếng hát tha thiết cất lên.

Trường Bình ngả người trên ghế gấm, nheo mắt gõ nhịp theo tiếng ca. Khi nàng đang khoan khoái thưởng thức, một tiểu nha hoàn bước vào, Xuân Vinh tiến lên hỏi có việc gì. Tiểu nha hoàn liếc mắt nhìn ra ngoài, nói: "Lâm công tử cầu kiến công chúa."

Xuân Vinh bước ra ngoài, thấy Lâm công tử đang đứng trong viện, dung mạo thanh tú, dáng người cao ráo, đẹp hơn cả nữ tử bình thường vài phần.

"Xuân Vinh cô cô." Lâm công tử tiến lên hành lễ với Xuân Vinh, "Ta nghe nói công chúa đang nghe nhạc?"

Xuân Vinh gật đầu. Lâm công tử cười nói: "Đã mấy ngày rồi ta chưa hát cho công chúa nghe."

Hắn ta đang định bước vào trong, Xuân Vinh đã ngăn lại: "Công chúa không gọi công tử đến hầu hạ."

Lâm công tử lộ vẻ xấu hổ, hắn rướn cổ hét vào bên trong: "Công chúa!"

Bên trong, Trường Bình nghe tiếng gọi của hắn cau mày, rồi nói với Nguyệt Hoà: "Để hắn vào đi."

Có lẽ nên đuổi hết những người ở hậu viện đi thôi.

"Công chúa." Lâm công tử bước vào, vẻ mặt đầy oán trách tủi thân nhìn Trường Bình, hắn biết Trường Bình thích kiểu này nhất. Nhưng lần này Trường Bình chỉ nheo mắt gõ nhịp, như không nghe thấy lời hắn nói. Một lúc lâu sau, nàng mới lên tiếng: "Ngươi ngồi xuống đi."

Lâm công tử ngồi xuống, muốn nói điều gì đó cho Trường Bình vui vẻ, nhưng Trường Bình không thèm liếc nhìn hắn lấy một cái, hắn đành ngậm miệng.

Hát xong một khúc, Trường Bình xua tay cho ca kỹ và nhạc sư lui xuống, sau đó nàng đứng dậy nhận lấy chén trà Nguyệt Hoà đưa tới, nhấp một ngụm rồi nhìn Lâm công tử, hỏi: "Ngươi ở trong phủ bao lâu rồi?"

Lâm công tử mím môi, vẻ mặt oan ức nói: "Tiểu nhân theo hầu công chúa đã tám tháng rồi."

Trường Bình "ừm" một tiếng, "Thời gian cũng không ngắn."

Nàng quay đầu nhìn Xuân Vinh, rồi nói tiếp: "Cho hắn một ít bạc, rồi đuổi hắn ra khỏi phủ đi."

Đây rõ ràng là muốn đuổi người. Lâm công tử lập tức quỳ xuống trước mặt Trường Bình, "Công chúa, là tiểu nhân có chỗ nào làm không tốt sao?"

Trường Bình lắc đầu: "Nếu ngươi có yêu cầu gì, bây giờ có thể nói với bổn cung. Ngươi cũng đã theo hầu bổn cung một thời gian."

"Công chúa!"

Lâm công tử quỳ hai bước, muốn túm lấy vạt áo Trường Bình, nhưng Nguyệt Hoà đã đứng chắn trước mặt hắn ta: "Lâm công tử, mời về cho."

Lâm công tử nhìn Trường Bình, lại nhìn Nguyệt Hoà, đứng dậy hành lễ với Trường Bình rồi rời đi. Trường Bình sắc mặt bình tĩnh ngồi trên ghế gấm uống trà, một lúc sau nàng nói với Nguyệt Hoà: "Đuổi hết những người ở hậu viện đi, cho bọn họ nhiều bạc một chút, lại hỏi xem họ có yêu cầu gì không."

Dù sao cũng đã theo nàng một đoạn đường, không thể bạc đãi.

Nguyệt Hoà có chút lo lắng, công chúa nhà nàng ấy sẽ không trao tâm cho Dung Vương đó chứ? Bằng không sao lại đột nhiên đuổi hết những người ở hậu viện đi?

"Công chúa, người..."

"Ta chỉ là chán ghét bọn họ thôi," Trường Bình nói, "Để họ cứ đợi mãi trong phủ cũng là làm lỡ dở cuộc đời của họ."