"Chàng không cần phải nói nữa." Trường Bình nói. "Nhưng mà chàng yên tâm, nếu thành thân với chàng, ta sẽ không tìm mấy gã trai lơ nữa."
Dung vương: "..."
Thấy không thể thuyết phục nàng, Dung vương cũng không nói thêm gì nữa. Nếu đưa chuyện này cho Hoàng thượng phân xử, chắc chắn Hoàng thượng sẽ muốn để Trường Bình và hài tử sống tại kinh thành, dù sao ở lại kinh thành cũng sẽ có thể thân thiết với Hoàng thất hơn.
Có một số việc Dung vương có thể nghĩ đến thì Hoàng thượng cũng sẽ nghĩ đến. Nhưng chẳng qua hắn chưa bao giờ có ý định khôi phục Nhu Lợi quốc, mọi chuyện cứ để thuận theo tự nhiên đi. Lại nói, mục đích của hắn vốn là dung nhập hoàn toàn vào Đại Càn, không muốn để Hoàng thượng có chút nghi kỵ nào với hắn.
Hai người trò chuyện thêm một lát nữa rồi Dung vương rời đi. Bọn họ muốn thành thân nên có rất nhiều việc cần phải chuẩn bị. Tới Dung vương phủ, hắn đụng phải Hạ Đại Lan đang muốn xuất môn, hắn hỏi: "Con muốn đi đâu đấy?"
"Con đã hẹn đi chơi cùng với Tiêu Ngọc Châu." Hạ Đại Lan nói.
"Phụ thân có chuyện muốn nói với con." Dung vương nói xong thì đi tới thư phòng, Hạ Đại Lan cũng đuổi theo. Tới thư phòng, Dung vương ho khan một tiếng để giảm bớt sự ngượng ngùng trong lòng, sau đó nói. "Phụ thân muốn thành hôn."
Hạ Đại Lan kinh ngạc mở to hai mắt: "Với ai cơ ạ?"
Dung vương lại ho khan một tiếng: "Trường Bình công chúa."
Lần này Hạ Đại Lan kinh ngạc đến mức suýt nữa cằm rớt trên mặt đất, một lát sau nàng ấy nói: "Phụ vương, người cũng thật lợi hại đó."
Nói tới đây, nàng ấy bỗng nhiên lại nói: "Nếu người có thể kết hôn thì tại sao lại còn để con đính hôn?"
Dung vương: "... Chẳng lẽ con cảm thấy bất mãn với Tề Nhị sao?"
Hạ Đại Lan có chút ngượng ngùng trên mặt: "Cũng không phải là vậy, người muốn cưới Trường Bình quận chúa thì cứ cưới đi, nhưng các người không thể khi dễ ca ca của ta."
Dung vương nghe lời này của nàng thì sửng sốt, sau đó mới nhận ra sự lo lắng của Trường Bình quả thật là có cơ sở. Hắn đưa tay xoa đầu Hạ Đại Lan, rồi nói: "Yên tâm đi, ta và công chúa đã nói rõ, hài tử của chúng ta sẽ kế tục tước vị của công chúa."
Hạ Đại Lan nghe vậy thì yên tâm hẳn, nàng ấy nhìn Dung vương, chớp mắt một cái: "Nói như vậy, xem ra Trường Bình công chúa gả cho người là chịu thiệt rồi."
Ếch Ngồi Đáy Nồi
Dung vương: "..."
Đây rốt cuộc có phải là nữ nhi của hắn không vậy?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Dung vương xua tay bảo nữ nhi khiến mình phiền lòng rời đi, sau đó hắn vào cung bái kiến Hoàng thượng. Đối với vị tiểu Hoàng đế này, hắn không dám xem thường chút nào. Chưa nói đến việc có được sự ủng hộ đắc lực từ Tiêu Hoài, bản thân thực lực của Lý Cảnh Tập cũng không thể xem thường. Tuổi còn trẻ đã bộc lộ tư chất của một minh quân.
Khi mở miệng nói về chuyện của mình và Trường Bình, hắn vẫn có chút ngượng ngùng, nhưng chuyện nên nói vẫn phải nói, bao gồm cả việc Trường Bình không muốn cùng hắn về Tây Bắc.
Lý Cảnh Tập nghe xong nói: "Trường Bình cô mẫu từ nhỏ chưa từng rời khỏi Thượng Kinh, cố hương khó rời, Dung vương ngươi lượng thứ cho nàng ấy chút đi."
Ngụ ý không định để Trường Bình rời khỏi Thượng Kinh, Dung vương nghe vậy liền nói: "Thần hiểu Trường Bình, mọi việc đều tùy theo ý nàng."
Lý Cảnh Tập gật đầu, lại nói: "Trẫm nghe nói thế tử của Dung vương văn thao võ lược rất tài giỏi, ái khanh quả là biết dạy con."
Dung vương nghe nhắc đến nhi tử mình, thần sắc khẽ khựng lại, sau đó khiêm tốn nói: "Cũng chỉ là làm việc chăm chỉ hơn một chút mà thôi."
Lý Cảnh Tập mỉm cười: "Ái khanh khiêm tốn. Thế tử của Dung vương tài giỏi như vậy, sau này tất sẽ trở thành một Dung thân vương xứng đáng."
Lời này là muốn nói rõ với Dung vương, tước vị của hắn vẫn để cho đích tử thừa kế, Hoàng thượng sẽ không can thiệp vào. Cũng là để trấn an Dung vương.
Dung vương quả nhiên yên tâm, hắn một lần nữa cảm nhận được vị quân chủ trẻ tuổi này không hề tầm thường. Những tai họa ngầm đằng sau chuyện hắn thành thân với Trường Bình, người thường đều có thể nghĩ đến, nhưng cách xử lý sau đó lại không giống nhau. Vị quân chủ trẻ tuổi này lựa chọn trực tiếp nói rõ với hắn, tỏ rõ đây là một vị quân tử nhân nghĩa.
Hắn chắp tay nói: "Có thể dốc lòng vì Hoàng thượng, là vinh hạnh của phụ tử thần."
Lý Cảnh Tập cười lớn nói: "Hôn sự giữa ngươi và Trường Bình cô mẫu, trẫm sẽ phái Lễ bộ đến phụ trách."
Dung vương lập tức cảm tạ: "Tạ ơn Hoàng thượng."
Lý Cảnh Tập xua tay, sau đó nói: "Trường Bình cô mẫu tính tình thẳng thắn, không thích bị gò bó, ái khanh hãy khoan dung cho nàng ấy nhiều hơn một chút."
Những lời này mặc dù khuyên Dung vương khoan dung, nhưng cũng là để nói với Dung vương, Trường Bình có Hoàng thượng làm hậu thuẫn. Dung vương là người thông minh, tất nhiên hiểu được hàm ý bên trong, hắn lập tức đứng dậy nói: "Thần nhất định không để công chúa phải chịu oan ức."
Lý Cảnh Tập mỉm cười: "Trẫm tin tưởng ái khanh."
Hai người thần tử lại nói chuyện một lúc, Dung vương cáo từ rời khỏi Hoàng cung. Sau khi về phủ, Dung vương liền viết thư về Tây Bắc báo cho thế tử Dung vương biết chuyện hắn muốn thành thân với Trường Bình công chúa, bảo hắn ta dẫn thế tử phi đến Thượng Kinh.
Vì sự bình yên của gia trạch, vẫn nên nói rõ mọi chuyện từ đầu thì tốt hơn.