Dung vương thành thân với Trường Bình công chúa, nhất thời náo động cả thành Thượng Kinh, mọi người đều không ngờ tới Dung vương sẽ qua lại với Trường Bình công chúa. Đồng thời, bọn họ cũng bội phục dũng khí của Dung vương, dù sao mấy năm nay Trường Bình nuôi không ít nam sủng, nam tử bình thường đều không thể nào tiếp nhận được.
Dung vương biết sau lưng chắc chắn có rất nhiều người nghị luận hắn, chẳng qua hắn không quan tâm. Khi một người nhìn rõ mọi chuyện rồi, liền có rất ít chuyện có thể đả động được hắn.
Dù sao Trường Bình cũng đã mang thai, phải nhanh chóng tổ chức hôn lễ. Ba ngày trước hôn lễ, phu thê thế tử của Dung vương đến thành Thượng Kinh. Từ khi nhận được thư của Dung vương, nội tâm đôi phu thê này chưa từng bình tĩnh. Cho dù có tin tưởng Dung vương thế nào, bọn họ cũng sợ Dung vương hoặc là đương kim Hoàng thượng sẽ trừ bỏ tước vị thế tử của hắn ta.
Suy cho cùng, nếu Trường Bình công chúa sinh ra một nam hài nhi, đó chính là hài tử mang huyết mạch của Hoàng thất Đại Càn, Hoàng thượng chắc chắn càng mong thân thích làm Dung vương đời kế nhiệm.
Đến thành Thượng Kinh gặp Dung vương, thế tử Dung vương vẫn luôn im lặng. Chuyện vẫn chưa xảy ra, có một số chuyện dù hắn ta có lo lắng đến đâu, cũng không cách nào nói ra. Mà Dung vương thấy hắn ta như vậy, liền thở dài một hơi, Trường Bình không muốn đến Tây Bắc là đúng.
Vỗ vỗ vai thế tử Vĩnh vương, Dung vương nói ra ý của Trường Bình và Hoàng thượng, sau đó nói: "Về sau vẫn như lúc trước, chẳng qua sau này thời gian ta ở Thượng Kinh khả năng sẽ nhiều hơn một chút, con phải gánh vác chuyện ở Tây Bắc."
Ếch Ngồi Đáy Nồi
Lúc này thế tử Dung vương mới hoàn toàn yên tâm, hắn ta nói: "Phụ vương có thể thành thân với công chúa, giúp ích lớn cho phủ chúng ta."
Nhưng Dung vương nghe xong lời này lại không vui lắm, hắn nói: "Về sau đừng nói những lời như thế này nữa, công chúa nàng là người rất tốt, sau này các con sẽ biết."
Thế tử Dung vương sững sờ, hắn ta nhận ra phụ thân có khả năng có tình cảm không bình thường với vị công chúa kia, hắn ta nói: "Nhi tử biết rồi, con và đệ muội đều sẽ tôn trọng công chúa."
Không có xung đột lợi ích quá lớn, sẽ không có mâu thuẫn lớn. Thế tử Dung vương cũng là người thông minh.
Phụ tử hai người nói chuyện xong, thế tử Dung vương về viện thấy Thái tử phi, mỉm cười nói với nàng ấy: "Không cần lo lắng, Trường Bình công chúa không đi Tây Bắc, hài tử của nàng ta cũng không thừa kế tước vị của phụ thân."
Thế tử phi cũng thở phào nhẹ nhõm, lại nghe thế tử Dung vương nói: "Ta thấy phụ vương có tình cảm không bình thường với Trường Bình công chúa, với tính cách của phụ vương, về mặt tiền tài có khi sẽ thiên vị Trường Bình công chúa. Những thứ này nàng không cần tính toán."
"Thiếp thân biết, chỉ cần nàng không tranh tước vị với chúng ta, chuyện khác chúng ta sẽ không tranh với nàng." Thế tử phi vội nói.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Giữ được tước vị, chuyện khác đều không quan trọng.
Thế tử Dung vương đồng ý vỗ vỗ vai nàng ấy: "Sau này chúng ta với nàng nước sông không phạm nước giếng là được rồi."
"Thần thiếp hiểu." Thế tử phi nói.
Có ngày tháng an nhàn ổn định, ai nguyện ý tranh đấu với người khác chứ!
Mặc dù hôn lễ của Trường Bình công chúa và Dung vương không đặc biệt long trọng, nhưng Hoàng thượng và Thái hoàng thái hậu đều tham dự, quyền quý ở Thượng Kinh cũng có mặt không thiếu một ai.
Sau khi hôn lễ náo nhiệt kết thúc, không khí động phòng hoa chúc bao trùm lấy phủ đệ. Tuy nhiên, vì Trường Bình đang mang thai, nên hai người chỉ dựa vào nhau, cảm nhận một loại hạnh phúc dung dị. Trường Bình không ngờ rằng đời này mình lại có thể tái hôn, hơn nữa trượng phu lại tâm đầu ý hợp, thấu hiểu lòng nàng. Dung vương cũng cảm thấy mãn nguyện, bởi lẽ trong cõi trần ai, có tri kỷ bầu bạn vẫn tốt hơn cô độc đến già.
Sáng sớm hôm sau, tại sảnh đường phủ Dung vương, Trường Bình cùng Dung vương cung kính nhận lễ dâng trà từ phu thê thế tử là Dung Vương và Hạ Đại Lan. Sau đó, hai người vào cung bái kiến Hoàng thượng và Thái hoàng thái hậu.
Rời khỏi cung, hai người trở về phủ Công chúa. Từ đó về sau, Dung vương an cư lạc nghiệp tại phủ Công chúa. Hắn không còn bận tâm đến những lời đàm tiếu, dị nghị của người đời nữa, bởi lẽ chỉ cần bản thân sống tốt, những lời xì xào đó liệu có thể làm gì hắn? Phu thê thế tử Dung vương và Hạ Đại Lan một lần nữa nhận ra rằng, cho dù phụ vương của họ đã thành thân, nhưng cuộc sống của họ vẫn không hề thay đổi, mọi lo lắng trước đây của họ đều trở nên thừa thãi.
Vài tháng sau, Hạ Đại Lan thành thân với Tề Nhị. Trường Bình hào phóng ban tặng của hồi môn không ít cho nàng, vốn dĩ Hạ Đại Lan đã không còn ác cảm với Trường Bình, nay lại càng thêm thân thiết.
Lại thêm vài tháng nữa, Trường Bình hạ sinh một hoàng nam tại phủ Công chúa, Dung vương vui mừng khôn xiết. Khi hài tử đầy tháng, Hoàng thượng hạ chỉ phong cho cậu bé làm Quốc Công, ban hiệu Vinh.
Dung vương vô cùng yêu thương tiểu nhi tử này, ngày ngày đều muốn ôm ấp. Hơn nữa, việc trở về Tây Bắc cứ liên tục bị trì hoãn. Sau đó, mỗi năm hắn chỉ về Tây Bắc khoảng một đến hai tháng, thời gian còn lại đều ở Thượng Kinh. Dù sao, thế tử Dung vương giờ đã có thể tự mình gánh vác đại sự.
Thấy vậy, Lý Cảnh Tập thầm nghĩ, khả năng đứa trẻ này về sau kế thừa quân đội của Dung vương có lẽ không còn cao nữa, dù sao thế tử Dung vương đã bắt đầu tiếp nhận quyền quản lý. Tuy nhiên, điều này cũng không quá quan trọng, chỉ cần một nhà Dung vương không có dã tâm là được.
Trường Bình trước đây chưa từng nghĩ tới, bản thân sẽ có một ngày có được một trượng phu và một đứa con trai, thật sự là một cuộc sống vô cùng hạnh phúc.