Mọi người xung quanh bắt đầu chúc mừng. Đường Thư Nghi nhìn tiểu nha đầu đang cầm sách, cười khúc khích. Trong lòng nàng tự nhủ, nếu nữ nhi yêu thích đọc sách, nàng nhất định sẽ không để con bé chỉ dừng lại ở mức thông thư đạt lý.
Sau lễ bốc thôi nôi là yến tiệc bắt đầu. Thái hoàng thái hậu và Hoàng thượng cùng các vị thân tín dùng tiệc trong một gian phòng riêng. Ôm Tiểu Quai trong lòng, Thái hoàng thái hậu nói với Đường Thư Nghi: "Để Tiểu Quai vào cung sống cùng ai gia một thời gian đi."
Đường Thư Nghi hiểu được tình cảm của bà dành cho Tiêu Lăng, bèn mỉm cười đáp: "Hai ngày nữa thần phụ sẽ đưa con bé vào cung ạ."
Thái hoàng thái hậu càng thêm vui vẻ, nói: "Ngươi yên tâm, ai gia nhất định sẽ chăm sóc tốt cho Tiểu Quai."
Yến tiệc gần tàn, Thái hoàng thái hậu cùng đoàn người trở về cung, sau đó các khách nhân cũng lần lượt cáo lui. Hôm nay, Trường Bình công chúa và Dung vương cũng dẫn theo nhi tử của hai người - Hạ Gia Hứa đến tham dự. Dung vương có việc muốn trao đổi với Tiêu Hoài, nên đã nán lại sảnh đường để nói chuyện cùng Tiêu Hoài và Đường Thư Nghi.
Trường Bình nhìn Tiểu Quai mềm mại, trắng trẻo tựa bánh bao gạo nếp, trong lòng cũng yêu mến vô cùng, liền ôm Tiểu Quai vào lòng. Bên kia, Tiêu Hoài và Dung vương đang trò chuyện, còn bên này, Trường Bình cũng đang vui vẻ trò chuyện cùng Đường Thư Nghi. Hạ Gia Hứa đứng bên cạnh Trường Bình, nhìn Tiểu Quai vừa trắng vừa mềm, bèn véo véo bàn tay nhỏ bé của Tiểu Quai, sau đó đôi mắt cậu bé sáng rực lên.
Thật mềm mại và trơn tru, véo rất thích tay.
Cậu bé lại nhìn sang đôi má nhỏ của Tiểu Quai, trông tựa như quả đào mật, chắc chắn sẽ rất ngon. Cậu bé không kìm được, bèn đưa mặt lại gần đôi má của Tiểu Quai, sau đó "chụt" một tiếng hôn lên má nàng.
"Tiểu tử, ngươi ngậm miệng lại!"
Tiêu Hoài đột nhiên đứng bật dậy, vẻ mặt không vui nhìn Hạ Gia Hứa. Vốn dĩ đã rất uy nghiêm trước mặt người ngoài, giờ lại thêm phần bất thiện, Hạ Gia Hứa sợ tới mức vội vàng trốn ra sau lưng Trường Bình.
Không gian nhất thời trở nên im lặng, sau đó Trường Bình bật cười, nói với Hạ Gia Hứa: "Tiểu tử nhà ngươi to gan lắm."
Đường Thư Nghi mỉm cười ôm Tiểu Quai lại, đưa con bé cho Tiêu Hoài, mới coi như làm dịu đi cơn giận của hắn một chút.
Trường Bình và Dung vương ở lại thêm một lát rồi cáo lui. Đường Thư Nghi thấy Tiêu Hoài vẫn còn chút không vui, liền mỉm cười nói: "Chàng còn chấp nhặt với một đứa trẻ con sao?"
Tiêu Hoài hừ mạnh một tiếng, "Sau này phải trông chừng tiểu tử kia thật chặt."
Đường Thư Nghi lại không nhịn được cười: "Được rồi, phòng thủ nghiêm ngặt."
Hai ngày sau, Đường Thư Nghi ôm Tiểu Quai vào cung, để con bé ở Từ Ninh cung. Cứ như vậy, sống trong Hoàng cung một thời gian, rồi lại sống ở phủ Định Quốc Công một thời gian, Tiểu Quai tròn hai tuổi rưỡi. Đường Thư Nghi bắt đầu chuẩn bị cho việc khai tâm mở trí cho con bé.
Việc dạy dỗ buổi đầu không chỉ là dạy con bé biết chữ, mà quan trọng hơn là bắt đầu học tập đạo lý làm người. Trẻ con hơn hai tuổi đã bắt đầu có thể hiểu chuyện, hơn nữa còn hình thành tính cách riêng. Tính cách của Tiêu Tiểu Quai dạo gần đây có phần bướng bỉnh hơn hẳn.
"Con phải mài gỗ thành một khối vuông lớn thế này, và làm nhẵn từng góc cạnh." Đường Thư Nghi chỉ vào một ô vuông trên tờ giấy, nói với Thúy Vân. Nàng đang định làm thẻ nhận biết chữ để dạy cho Tiêu Tiểu Quai.
Thúy Vân đáp lời rồi cầm tờ giấy ra ngoài. Đường Thư Nghi lại quay sang nói với Thúy Trúc: "Ngày mai đón Tiểu Quai về, bảo mọi người chuẩn bị sẵn sàng đi."
Tiêu Tiểu Quai đã ở Từ Ninh Cung hơn mười ngày, mọi vật dụng và người hầu hạ cho con bé đều đã được chuẩn bị chu đáo. Chỉ là lần này, nàng muốn nói với Thái hoàng thái hậu, Tiểu Quai sắp bắt đầu vỡ lòng, sau này con bé sẽ không thể ở trong cung lâu được nữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Buổi tối khi lên giường, nàng nói với Tiêu Hoài: "Tiểu Quai sắp bắt đầu vỡ lòng rồi, chàng sau này không được quá nuông chiều con bé."
Tiêu Hoài tùy ý đáp một tiếng ừm. Đường Thư Nghi biết hắn nói cho có lệ, liền ngồi dậy, nghiêm túc nhìn hắn và nói: "Tiêu Hoài, ta mong chàng hãy nghiêm túc đối đãi."
Lúc này Tiêu Hoài không thể nói cho có lệ được nữa. Hắn cũng ngồi dậy, rồi nói: "Ta biết rồi, ta sẽ nghiêm túc đối đãi."
Đường Thư Nghi thở dài: "Tiểu Quai được nhiều người chiều chuộng như vậy, càng phải được giáo d.ụ.c cho thật tốt. Nếu không, vừa hủy hoại đời con bé, lại còn có thể huỷ hoại cả cái nhà này. Chàng không xuống tay tàn nhẫn để quản con bé được, vậy hãy để ta làm. Nhưng chàng không được cản trở."
Tiêu Hoài bất lực ôm lấy nàng, "Nói như thể ta là người cố chấp lắm vậy. Ta đảm bảo sẽ nghe theo lời nàng mọi chuyện, tuyệt đối không cản trở nàng."
Hắn thật sự không thể xuống tay tàn nhẫn để dạy dỗ con bé được. Mỗi khi tiểu nha đầu mím môi hoặc chực rơi nước mắt nhìn hắn, hắn liền mềm lòng.
"Hy vọng chàng giữ lời hứa." Đường Thư Nghi hừ một tiếng nói.
Tiêu Hoài: "Phu nhân, ta có khi nào làm trái mệnh lệnh của nàng đâu?"
Ếch Ngồi Đáy Nồi
Đường Thư Nghi bật cười: "Ngủ đi."
Tiêu Hoài ôm nàng nằm xuống, nhưng hắn vẫn nói: "Tiểu Quai còn nhỏ, nàng cũng không thể quá nghiêm khắc. Giảng đạo lý cho nó, nó có thể nghe hiểu mà."
Đường Thư Nghi liếc mắt nhìn hắn, "Ngủ đi."
Tiêu Hoài ôm nàng, nhắm mắt lại.
Ngày hôm sau, Đường Thư Nghi và Tiêu Hoài vào cung. Tiêu Hoài đi gặp Hoàng thượng, còn Đường Thư Nghi đến Từ Ninh Cung. Tiêu Tiểu Quai đang chơi trốn tìm với các cung nữ. Thấy Đường Thư Nghi, con bé liền nhào tới: "Mẫu thân."
Đường Thư Nghi ôm con bé vào lòng, "Có làm Hoàng tổ mẫu tức giận không?"
"Không có, con ngoan lắm ạ." Tiêu Tiểu Quai ôm cổ nàng, còn quay sang nhìn Thái hoàng thái hậu: "Hoàng tổ mẫu, cháu rất ngoan đúng không ạ?"
Thái hoàng thái hậu vội vàng cười nói: "Tiểu Quai nhà ta là ngoan ngoãn nhất."
Tiểu nha đầu cười khúc khích. Đường Thư Nghi đặt con bé xuống đất, sau đó hành lễ với Thái hoàng thái hậu. Thái hoàng thái hậu xua tay bảo nàng đứng dậy. Đường Thư Nghi ngồi xuống nói chuyện phiếm với Thái hoàng thái hậu một lúc. Một lát sau, nàng bảo cung nữ đưa Tiêu Tiểu Quai ra ngoài chơi, rồi nói với Thái hoàng thái hậu: "Thần thiếp định cho Tiểu Quai bắt đầu vỡ lòng."
Thái hoàng thái hậu cho rằng Tiểu Quai còn chưa đầy ba tuổi, giờ vỡ lòng có hơi sớm. Nhưng bà ấy biết Đường Thư Nghi luôn làm việc có quy tắc, liền nói: "Tiểu Quai nhà ta thông minh, vỡ lòng sớm cũng không làm chậm trễ việc học của con bé."
Đường Thư Nghi: "..."
Dù sao thì trong mắt Thái hoàng thái hậu, trên người Tiêu Tiểu Quai không có điểm nào là xấu cả.