Xuyên Sách Thành Ác Nữ, Phản Diện Cũng Có Xuân Thiên

Chương 597



"Chỉ là, sau khi Tiểu Quai vỡ lòng, con bé sẽ không thể ở bên cạnh ngài lâu được nữa." Đường Thư Nghi nói.

Sắc mặt Thái hoàng thái hậu bắt đầu không tốt, Đường Thư Nghi thấy vậy liền nói: "Tiểu Quai sinh ra trong gia đình như chúng ta, lại được sự sủng ái của ngài. Có ngài bảo vệ, cả đời này của nó sẽ càng suôn sẻ, tùy ý. Nhưng mà, là mẫu thân, thần thiếp không chỉ muốn nó suôn sẻ, tùy ý, mà còn muốn cuộc sống của nó càng thêm rộng lớn, có thêm ý nghĩa."

Thái hoàng thái hậu im lặng một hồi, sau đó nói: "Là ai gia nghĩ quá đơn giản. Phúc Thụy của ta tốt như vậy, nó nên trở nên tài giỏi hơn. Được, ngươi dạy dỗ nó cho tốt, chẳng qua phải thường xuyên để nó đến thăm ai gia."

Đường Thư Nghi vội vàng gật đầu: "Nó ở nhà học năm ngày, lại đến chỗ ngài hai ngày, được không ạ?"

Ếch Ngồi Đáy Nồi

Thái hoàng thái hậu mỉm cười: "Cứ như vậy đi."

Đường Thư Nghi: "Vâng."

Đường Thư Nghi lúc đến tay không, lúc rời đi lại mang theo vài xe đồ vật. Đương nhiên, những thứ đó đều là Thái hoàng thái hậu ban cho Tiêu Tiểu Quai.

Về đến nhà, Đường Thư Nghi dẫn Tiêu Tiểu Quai đến thư phòng, đặt con bé ngồi lên ghế đẩu cao, hai người ngồi đối diện nhau. Đường Thư Nghi nhìn Tiêu Tiểu Quai hỏi: "Con bao nhiêu tuổi?"

Tiêu Tiểu Quai suy nghĩ một lát, đáp: "Hai tuổi rưỡi ạ."

Đường Thư Nghi gật đầu, trên mặt lộ ra biểu tình kiêu ngạo: "Tiểu Quai nhà ta lớn rồi!"

Tiêu Tiểu Quai vừa nghe mẫu thân nói mình đã lớn, liền gật mạnh một cái. Con bé cũng cảm thấy mình đã lớn.

"Con lớn rồi, chắc chắn phải làm những chuyện của đại hài tử làm, đúng không?" Đường Thư Nghi nói.

Tiêu Tiểu Quai ưỡn ng.ự.c nhỏ lên, lại gật mạnh một cái.

Đường Thư Nghi khẳng định ừm một tiếng, sau đó nói: "Đại hài tử biết viết chữ, biết đọc sách, còn hiểu rất nhiều đạo lý. Con biết không?"

Tiêu Tiểu Quai mím môi không nói. Con bé không biết.

Đường Thư Nghi lại gần con bé hơn một chút, nhỏ giọng nói: "Không biết đúng không?"

Tiêu Tiểu Quai mím môi gật đầu. Đường Thư Nghi mỉm cười nói: "Học một chút liền biết. Mẫu thân dạy con nhé?"

"Giống như ca ca tỷ tỷ." Tiêu Tiểu Quai nói.

Đường Thư Nghi gật đầu: "Con chăm chỉ học tập, có thể giống ca ca tỷ tỷ."

Tiêu Tiểu Quai lại gật đầu thật mạnh, vẻ mặt tràn đầy tự tin. Đường Thư Nghi ôm lấy con bé, "Tiểu Quai giỏi nhất."

Tiêu Tiểu Quai cười khúc khích. Đường Thư Nghi cũng cười, công tác cổ vũ trước khi học coi như thành công. Nhưng nàng đã vui mừng quá sớm, không lâu sau nàng sẽ phát hiện ra, vấn đề trên người Tiêu Tiểu Quai rất lớn.

Mẫu nữ hai người trò chuyện xong, cùng nhau đến tiểu hoa sảnh. Nhà bếp làm điểm tâm, tiểu nha hoàn mang lên. Sau đó, nha hoàn cầm một miếng đưa cho Tiêu Tiểu Quai: "Công chúa người nếm thử, rất ngon."

Tiêu Tiểu Quai cầm lấy c.ắ.n một miếng, sau đó bộp một tiếng ném lên người tiểu nha hoàn: "Không ngon chút nào."

Sắc mặt Đường Thư Nghi lập tức lạnh xuống. Nàng xua tay để nha hoàn và người hầu trong phòng đi xuống, ánh mắt nghiêm nghị nhìn Tiêu Tiểu Quai, sau đó cầm một miếng điểm tâm ném lên người con bé: "Ta ném điểm tâm lên người con, con cảm thấy thế nào?"

Tiêu Tiểu Quai oa một tiếng khóc lên.

Tiêu Tiểu Quai từ khi hiểu chuyện đến giờ, đều được mọi người xung quanh yêu chiều, dỗ dành, không có chuyện nào là không theo ý của con bé. Tất nhiên là muốn làm gì thì làm đó, về phần chuyện con bé làm là đúng hay sai, con bé tất nhiên không biết.

Bây giờ con bé chỉ biết mẫu thân ném điểm tâm lên người mình, còn trừng mình, mẫu thân không vui. Con bé mở miệng oa một tiếng khóc rống lên, đồng thời còn quan sát biểu tình của Đường Thư Nghi. Thấy biểu cảm không chút buông lỏng của nàng, tiếng khóc dần dần nhỏ lại.

Đúng lúc này, Tiêu Hoài bước vào phòng. Thấy khuê nữ bảo bối của mình khóc nức nở, hắn lập tức bước nhanh tới, "Có chuyện gì vậy?"

Vừa nói, hắn vừa cúi xuống muốn bế khuê nữ bảo bối lên. Chính vào lúc này, hắn cảm thấy một ánh mắt như d.a.o bay về phía mình, hắn liền dừng động tác lại, sau đó nhìn Đường Thư Nghi hỏi: "Có chuyện gì vậy?"

Tiêu Tiểu Quai càng khóc to hơn, con bé ôm lấy chân Tiêu Hoài, "Cha... Cha..."

Trái tim Tiêu Hoài giống như bị một bàn tay lớn bóp lấy, đau đớn vô cùng. Liếc nhìn khuôn mặt nghiêm nghị của Đường Thư Nghi, lại nhìn khuê nữ khóc đến đau xé ruột gan, hắn ngồi xổm xuống nhìn Tiêu Tiểu Quai nói: “Con làm gì sai?"

Tiêu Tiểu Quai nghe cha nói vậy thì sững sờ. Con bé tưởng rằng cha sẽ dỗ dành mình, không ngờ lại không phải. Tiếng khóc của con bé càng lớn hơn, như muốn xốc tung cả nóc nhà. Tiêu Hoài dù có đau lòng cũng không thể dỗ dành khuê nữ, quả thực là không dễ chịu chút nào.

"Câm miệng." Đường Thư Nghi nhìn Tiêu Tiểu Quai, lạnh giọng nói.

Tiêu Tiểu Quai liếc mắt nhìn Đường Thư Nghi, lại nhìn Tiêu Hoài. Con bé nghĩ rằng nếu mình tiếp tục khóc, mẫu thân và cha sẽ dỗ dành mình, liền tiếp tục khóc lớn.

Động tác nhỏ của con bé tự nhiên không thoát khỏi mắt Đường Thư Nghi. Nàng hừ lạnh một tiếng, đi đến bên cạnh ngồi xuống, sau đó cho Tiêu Hoài một ánh mắt. Tiêu Hoài bất lực, kéo bàn tay nhỏ bé đang ôm chân của Tiêu Tiểu Quai ra, đi đến bên cạnh Đường Thư Nghi rồi ngồi xuống. Tiếng khóc của Tiêu Tiểu Quai càng lúc càng lớn.

"Có chuyện gì?" Tiêu Hoài hỏi Đường Thư Nghi.

Đường Thư Nghi: "Điểm tâm không ngon, ném lên người nha hoàn."

Mặc dù Tiêu Hoài cảm thấy đây là chuyện nhỏ, nhưng hắn cũng biết tiểu hài tử phải dạy dỗ từ nhỏ. Hắn bèn nhịn xuống, không cầu xin cho Tiêu Tiểu Quai. Cứ như vậy, Đường Thư Nghi và Tiêu Hoài ngồi đó uống trà, còn Tiêu Tiểu Quai thì đứng khóc một hồi lâu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Dần dần, tiếng khóc của Tiêu Tiểu Quai trở nên nhỏ hơn, nhưng trên mặt vẫn còn vẻ quật cường. Đường Thư Nghi đặt chén trà trong tay lên bàn, sau đó đi đến bên cạnh Tiêu Tiểu Quai, ngồi xổm xuống hỏi con bé: "Vừa rồi ta ném điểm tâm lên người con, con có buồn không?"

Ps: Quai buồn lắm mà Quai hông dám nói ????????

666 ---

Tiêu Tiểu Quai gật đầu, nước mắt lại bắt đầu chảy xuống. Đường Thư Nghi dùng khăn tay lau nước mắt cho con bé, lại nói: "Ta ném điểm tâm lên người con, con thấy khó chịu. Vậy con ném điểm tâm lên người nha hoàn, nàng cũng sẽ khó chịu. Cho nên, cảm thấy không vui liền trút giận lên người khác, là không đúng."

Tiêu Tiểu Quai mím môi không nói, nhưng trên mặt đã không còn biểu cảm quật cường như trước nữa. Đường Thư Nghi cố gắng kiên nhẫn, nàng lại nói: "Mẫu thân vẫn luôn biết con là hài tử ngoan, biết sai chắc chắn sẽ sửa, đúng hay không?"

Tiêu Tiểu Quai gật đầu, sau đó giang vòng tay muốn ôm lấy nàng. Nhưng Đường Thư Nghi không ôm con bé, mà nói: "Sai rồi phải chịu phạt, con đứng ở đây một khắc đi."

Tiêu Tiểu Quai vừa nghe vậy lại chuẩn bị khóc tiếp, nhưng trước khi nước mắt con bé chảy ra, Đường Thư Nghi đã nói: "Nếu con khóc nữa là biết sai mà không sửa, phạt đứng một canh giờ."

Tiêu Tiểu Quai bặm môi không khóc nữa. Trên mặt Đường Thư Nghi mang theo vẻ hài lòng, sau đó nói: "Rất tốt. Về sau nếu như cảm thấy thứ gì không tốt, trực tiếp đặt xuống là được, không thể vì vậy mà tức giận với người khác, đó là không đúng."

Tiêu Tiểu Quai gật đầu. Đường Thư Nghi sờ sờ đầu con bé, "Biết sai liền sửa, là một hài tử ngoan."

Đường Thư Nghi trở lại chỗ ngồi của mình, hàn huyên cùng Tiêu Hoài. Tiêu Hoài vừa trò chuyện với nàng, vừa âm thầm quan sát tình hình của con gái cưng.

Chợt thấy con gái có vẻ mệt mỏi, Tiêu Hoài định đứng dậy ôm bé, nhưng ánh mắt của Đường Thư Nghi khiến hắn khựng lại. Đường Thư Nghi tiến đến chỗ Tiêu Tiểu Quai, nhẹ giọng hỏi: "Con có mệt không?"

Tiêu Tiểu Quai gật đầu. Đường Thư Nghi lại hỏi tiếp: "Đã rút ra bài học chưa?"

"Mẫu thân, con biết lỗi rồi." Nói rồi, bé lại bật khóc.

Đường Thư Nghi ôm con gái vào lòng, "Vậy lần sau chúng ta sẽ sửa đổi, có được không?"

Tiêu Tiểu Quai gật đầu. Đường Thư Nghi sai người mang nước tới để con bé rửa mặt. Tiểu nha hoàn mang nước đến chính là người đã mang điểm tâm lúc trước. Nhìn thấy nước mắt trên mặt Tiêu Tiểu Quai, nha hoàn có chút sợ hãi, tay run run vắt chiếc khăn tay lau mặt cho bé.

Tiêu Tiểu Quai mím môi, liếc nhìn nha hoàn rồi nói: "Sau này ta sẽ không nổi giận nữa."

Trong lòng tiểu nha hoàn càng thêm kinh hãi. Nàng liếc nhìn Đường Thư Nghi và Tiêu Hoài, thấy sắc mặt hai người bình tĩnh, không hề tức giận, vội vàng nói: "Nô tỳ đã hiểu, nô tỳ sẽ hầu hạ công chúa rửa mặt."

Tiêu Tiểu Quai gật đầu, ngoan ngoãn để tiểu nha hoàn lau mặt cho mình. Sau đó, bé rút một chiếc trâm ngọc cài tóc xuống, đưa cho nha hoàn: "Thưởng cho ngươi."

Tiểu nha hoàn nào dám nhận. Nàng nhìn sang Đường Thư Nghi. Đường Thư Nghi mỉm cười: "Cầm lấy đi."

Tiểu nha hoàn nhận lấy trâm ngọc, hành lễ cảm ơn rồi được Đường Thư Nghi phất tay cho lui. Nàng mỉm cười nói với Tiêu Tiểu Quai: "Con làm rất tốt."

Có những điều tiểu hài tử không cần học quá nhiều, mưa dầm thấm đất, tự khắc sẽ hiểu ra.

Thấy mọi chuyện đã qua, Tiêu Hoài đứng dậy, bế Tiêu Tiểu Quai vào lòng trêu chọc. Chẳng mấy chốc, tiểu nha đầu đã cười khúc khích. Đường Thư Nghi suýt nữa thì trợn tròn mắt. Tiêu Hoài đúng là một người cha cưng chiều con gái hết mực.

Tuy nhiên, trước khi đi ngủ, Đường Thư Nghi vẫn không quên khen ngợi hắn một phen: "Hôm nay Quốc Công gia làm rất tốt. Khi ta dạy dỗ Tiểu Quai, chàng đã không làm trái ý ta."

Tiêu Hoài ôm lấy eo nàng, giọng thỏ thẻ: "Ta cũng muốn Tiểu Quai trở nên tốt hơn, chỉ là không thể xuống tay quá nghiêm khắc."

Đường Thư Nghi khẽ hừ một tiếng: "Nói vậy chẳng khác nào ta là kế mẫu sao?"

Tiêu Hoài bế nàng lên giường, áp mặt vào cổ nàng thì thầm: "Là ta không bằng phu nhân."

Đường Thư Nghi mỉm cười, đẩy hắn ra rồi nằm xuống nghỉ ngơi. Ngày hôm sau, Thúy Vân mang đến vài khối gỗ đã được mài giũa xong. Đường Thư Nghi bảo Tiêu Hoài viết chữ lên đó. Là một người cha, đương nhiên phải tham gia vào việc giáo d.ụ.c con cái. Tiêu Hoài cầm bút lên, viết lên tấm gỗ dòng chữ: "Nhân chi sơ, tính bản thiện..."

Ở một bên khác, Đường Thư Nghi bắt đầu viết những câu chuyện dành cho trẻ nhỏ, sau đó nhờ Tiêu Hoài vẽ tranh minh họa theo nội dung truyện, tạo thành những cuốn sách tranh cho bé.

Tiêu Tiểu Quai thấy những khối gỗ này thật mới lạ, liền cầm lấy chơi đùa. Đường Thư Nghi đọc từng chữ một: "Nhân. Chi. Sơ. Tính. Bản. Thiện..."

Tiêu Tiểu Quai cất giọng ngây ngô đọc theo: "Nhân chi sơ, tính, bản thiện..."

Không thể phủ nhận, Tiêu Tiểu Quai vô cùng thông minh, học rất nhanh. Hơn nữa, lần đầu tiên tập trung học bài, bé có thể giữ sự chú ý được hơn một khắc. Đường Thư Nghi không quá tham lam, chỉ một lát sau đã bắt đầu chơi đùa cùng con gái.

Đúng lúc này, Thúy Vân đến báo rằng Trường Bình công chúa đã đến. Đường Thư Nghi dẫn Tiêu Tiểu Quai ra ngoài. Nàng thấy Trường Bình công chúa dẫn theo Hạ Gia Hứa đã tới cổng Thế An Uyển. Nàng mời hai vị khách vào phòng khách nói chuyện, còn Tiêu Tiểu Quai thì ra ngoài chơi cùng Hạ Gia Hứa.

Trong buổi tiệc thôi nôi, Tiêu Tiểu Quai bất ngờ bị Hạ Gia Hứa "thơm" một cái. Dù Tiêu Hoài có tức giận đến mấy, cũng không thể trách cứ một đứa trẻ. Về sau, mỗi lần Trường Bình công chúa đến phủ tìm Đường Thư Nghi, nàng đều dẫn theo Hạ Gia Hứa. Dần dần, Tiêu Tiểu Quai và Hạ Gia Hứa trở thành đôi bạn nhỏ hay chơi cùng nhau.

Hôm nay là ngày đầu tiên Tiêu Tiểu Quai bắt đầu học chữ. Nhìn thấy bạn chơi, con bé liền muốn khoe khoang, kéo Hạ Gia Hứa vào thư phòng, cầm lấy tấm thẻ gỗ trên bàn, giọng đầy tự hào: "Ta biết đọc."

Con bé bắt đầu đọc, còn Hạ Gia Hứa năm nay đã tròn năm tuổi, nhưng lại bắt đầu vỡ lòng muộn hơn Tiêu Tiểu Quai, cậu bé cũng chỉ mới tập tành học chữ không lâu. Phương pháp cậu bé được dạy là học thuộc lòng Tam Tự Kinh trước, nhưng phu tử lại không dạy cậu bé nhận thức mặt chữ.

Nhìn Tiêu Tiểu Quai đọc vanh vách những dòng chữ trên thẻ, Hạ Gia Hứa cảm thấy mình bị bỏ lại phía sau, nhưng lại không muốn thừa nhận. Cậu bé bèn quay sang học thuộc lòng Tam Tự Kinh, đọc đi đọc lại toàn bộ một lần, sau đó ưỡn n.g.ự.c tự đắc nhìn Tiêu Tiểu Quai.

Tiêu Tiểu Quai mới chỉ bắt đầu học chữ ngày đầu tiên, chỉ thuộc vài chữ phía trước. Vốn dĩ con bé đã cảm thấy mình thật lợi hại, nhưng giờ đây nhìn Hạ Gia Hứa đọc được nhiều như vậy, con bé bỗng cảm thấy mình chẳng còn giỏi giang nữa. Khuôn mặt nhỏ bé bỗng xị xuống, con bé không nói lời nào.