Xuyên Sách Thành Ác Nữ, Phản Diện Cũng Có Xuân Thiên

Chương 603



Phạm Triết trầm mặc không đáp, trong lòng ngổn ngang suy tư. Phạm Kinh Luân thở dài, lên tiếng: "Con cái của Định Quốc Công, việc hôn nhân thường không vội vàng, ngay cả Hoàng hậu cũng phải đến mười bảy mười tám tuổi mới cử hành hôn lễ. Nghĩ đến Ngọc Ngôn cũng sẽ không quá sớm, lẽ nào con vẫn cứ một mực chờ đợi?"

Hơn nữa, nếu cứ chờ đợi, chưa chắc đã có được kết quả như mong muốn.

Phạm Triết vẫn giữ im lặng, nhưng toàn thân hắn tỏa ra khí chất kiên định không lay chuyển.

"Biểu muội Thu gia của con cũng đang chờ đợi con," Phạm Kinh Luân tiếp lời, giọng đầy ẩn ý. "Con đã hơn hai mươi tuổi, có thể tìm được một nữ tử xứng đôi vừa lứa để thành thân, nhưng Vọng Thư nếu cứ mãi đợi chờ con....."

"Con đã từng nói, con không để muội ấy phải đợi mình." Phạm Triết bất giác lên tiếng, giọng đầy vẻ thiếu kiên nhẫn.

Phạm Kinh Luân đứng dậy, thong thả bước ra ngoài. "Lời này, con nên nói trực tiếp với mẫu thân của mình."

Sau khi Phạm Kinh Luân rời đi, Phạm Triết ngồi lại đó thật lâu. Quyển sách đặt trước mắt hắn, nhưng từng chữ nghĩa đều trôi tuột khỏi tâm trí, không đọng lại chút nào.

Lần đầu tiên hắn gặp Tiêu Tiểu Quai, nàng mới chỉ tám tuổi. Lúc đó, hắn chưa từng thấy một tiểu nữ hài nào vừa xinh đẹp lại vừa hồn nhiên, ngây thơ đến vậy. Khi hai người còn chưa quá thân thiết, nàng luôn cố tỏ ra mình là một người lớn, điều đó khiến người ta không khỏi bật cười. Nhưng khi đã dần thân quen, nàng lại bộc lộ vẻ tinh nghịch, thông minh, khiến người ta chỉ muốn ở bên cạnh nàng.

Hắn lớn hơn Tiêu Tiểu Quai những sáu, bảy tuổi. Tất nhiên, ban đầu hắn không có chút tình cảm nam nữ nào với nàng, dù sao lúc ấy Tiêu Tiểu Quai cũng chỉ như một đứa trẻ con. Nhưng theo thời gian, chứng kiến nàng lớn lên từng ngày, từ một tiểu nha đầu trở thành một thiếu nữ xinh đẹp tuyệt trần, trái tim hắn dần dần thay đổi. Chính vì lẽ đó, suốt mấy năm qua, mỗi khi gia đình nhắc đến chuyện hôn sự của hắn, hắn đều kiên quyết từ chối hết lần này đến lần khác.

Hít một hơi thật sâu, hắn khép lại quyển sách, đứng dậy bước về phía viện của mẫu thân. Vừa đến nơi, bữa tối cũng vừa được bày biện xong xuôi. Hắn cùng phụ mẫu và biểu muội Thu Vọng Thư ngồi vào bàn ăn tối.

"Biểu ca, đây là món muội tự tay làm đó." Thu Vọng Thư ân cần gắp thức ăn vào bát của Phạm Triết, khuôn mặt ửng hồng vì ngại ngùng.

Phạm Triết chỉ liếc nhìn nàng ta một cái, đáp: "Biểu muội tự mình ăn là được rồi."

Thu Vọng Thư vừa bối rối vừa e thẹn, đôi má đỏ bừng, khẽ gật đầu. Phạm Kinh Luân và Phạm tam phu nhân liếc nhìn nhau, trong mắt đối phương đều lộ rõ vẻ bất lực. Sau bữa ăn, Phạm tam phu nhân quay sang nói với Phạm Triết: "Dẫn biểu muội của con đi dạo trong hoa viên đi."

Phạm Triết nghĩ đến việc cần phải giải thích rõ ràng mọi chuyện với Thu Vọng Thư, bèn gật đầu đồng ý, cùng nàng bước ra hoa viên. Hai người đi trong im lặng một lúc lâu. Sau đó, Phạm Triết lên tiếng trước: "Biểu muội thấy Lưu đại công tử kia thế nào?"

Nghe thấy lời này của Phạm Triết, Thu Vọng Thư khựng lại, cúi đầu xuống, hai tay nắm chặt chiếc khăn tay. Khi ngẩng đầu lên, mắt nàng đã ngấn lệ: "Biểu ca, chàng thật sự không biết tâm tư của ta sao?"

Phạm Triết nhíu mày nhìn nàng ta, giọng kiên quyết: "Ta không phải là chốn về mà biểu muội tìm kiếm."

Thu Vọng Thư bật cười cay đắng, nước mắt theo đó tuôn rơi: "Vậy chốn về của biểu ca là ai? Là Phúc Thụy công chúa sao?"

"Biểu muội cẩn thận lời nói!" Phạm Triết cau mày, vẻ mặt nghiêm nghị.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

"Có gì không thể nói chứ? Tâm tư của biểu ca quá rõ ràng rồi." Thu Vọng Thư dùng khăn tay lau đi những giọt nước mắt đang lăn dài trên má. "Biểu ca đang đợi Phúc Thụy công chúa lớn lên, vậy ta cũng sẽ đợi biểu ca."

Ếch Ngồi Đáy Nồi

Thấy nàng ta cứ mãi chấp mê bất ngộ, trong lòng Phạm Triết dâng lên một chút tức giận. Hắn cúi đầu nhìn Thu Vọng Thư, nói: "Muội không còn là một đứa trẻ nữa, lẽ nào không biết ai mới là người có thể mang lại hạnh phúc cho mình sao?"

Thu Vọng Thư ngước nhìn hắn ta, không nói gì, nhưng trong mắt lại ánh lên sự cố chấp.

"Trong lòng ta đã có người khác. Muội biết tính cách của ta, nếu như ta không thể ở bên cạnh nàng ấy, thì cả đời này, nàng ấy vẫn sẽ mãi ở trong tim ta. Nếu như ta là người như vậy, muội còn có thể đồng ý đợi ta sao?"

Giọng điệu của Phạm Triết tràn đầy tức giận, trái tim Thu Vọng Thư đau đớn như kim châm, nàng ta nói: "Huynh có thể chờ, tại sao ta không thể đợi?"

Trong lòng Phạm Triết cảm thấy bực bội, "Sau này cho dù ta không thể ở cùng với Phúc Thụy công chúa, cũng sẽ không cưới muội, muội đừng đợi nữa."

Nói xong, hắn sải bước rời đi, để lại Thu Vọng Thư đứng đó rơi nước mắt. Qua một lúc, nàng ta lau nước mắt bằng khăn tay, trở lại viện của Phạm tam phu nhân, thấy bà đang đợi mình ở tiểu hoa sảnh. Nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe của Thu Vọng Thư, Phạm tam phu nhân biết nàng đã khóc một trận.

Thở dài, Phạm tam phu nhân kéo nàng ta ngồi xuống bên cạnh, nói: "Vọng Thư à, đừng đợi biểu ca của cháu nữa, nó từ nhỏ đã có chủ ý của mình, ta và cô phụ của cháu cũng không quản được nó."

"Cô mẫu!" Nước mắt Thu Vọng Thư lại tuôn rơi dữ dội. Phạm tam phu nhân đưa tay lau nước mắt cho nàng.

"Nó muốn chờ Phúc Thụy công chúa, nếu như chờ được, đến lúc đó cháu phải làm sao? Nếu nó chờ không được, nhưng trong tim nó lại có nữ tử khác, cháu muốn một phu quân như vậy sao?” Phạm tam phu nhân lại nói tiếp.

"Cô mẫu!"

Thu Vọng Thư nhào vào vòng tay Phạm tam phu nhân, khóc đến không thốt nên lời. Nước mắt của Phạm tam phu nhân cũng bất giác chảy ra. Bà nhẹ nhàng vỗ về lưng Thu Vọng Thư, đợi tiếng khóc của nàng ta lắng xuống, rồi lau nước mắt và nói:

"Mặc dù Thu gia ta không phải cao môn quyền quý, nhưng cũng là gia tộc thanh lưu. Cháu là đích nữ đại phòng, gia đình có ý muốn tác hợp cho cháu cũng đều là những nhà có cuộc sống xa hoa."

"Cô mẫu, cháu chỉ muốn biểu ca." Thu Vọng Thư nức nở nói.

"Cháu cái hài tử này sao lại cố chấp như vậy?" Phạm tam phu nhân lại lau nước mắt cho nàng ta, "Cháu thử nghĩ xem, cho dù sau này biểu ca của cháu không đợi được Phúc Thụy công chúa, mà cháu thành thân với nó, nhưng trong tim nó lại có người khác, lòng cháu chắc chắn sẽ không vui. Cuộc sống của hai người sao có thể hạnh phúc được?"

"Cháu đợi biểu ca, nếu như huynh ấy không đợi được Phúc Thụy công chúa, sẽ quay đầu lại nhìn cháu." Thu Vọng Thư kiên quyết nói.

"Cháu..." Phạm tam phu nhân tức giận đến mức không biết nên nói gì. Cuối cùng, bà nói: "Nếu như cháu muốn chờ thì cứ chờ đi. Nếu sau này không sống vui vẻ, đừng nói cô mẫu là ta này không quan tâm đến cháu."

Phạm tam phu nhân đứng dậy rời đi. Về đến tẩm thất, bà ngồi trên chiếc ghế gấm, lòng đầy tức giận. Nha hoàn bên cạnh nhẹ giọng khuyên nhủ: "Biểu tiểu thư nhất thời không nghĩ thông, qua một đoạn thời gian là sẽ ổn thôi."