Xuyên Sách Thành Ác Nữ, Phản Diện Cũng Có Xuân Thiên

Chương 604



"Nàng sắp mười bảy tuổi rồi, còn có bao nhiêu thời gian để nàng hao mòn tuổi xuân?" Phạm tam phu nhân bất lực nói. "Phạm Triết đã đợi Phúc Thụy công chúa mấy năm trời, cho dù đến khi Phúc Thụy công chúa chọn người khác làm phò mã, Phạm Triết là nam tử, lại có gia thế ở đây, cho dù nó hơn hai mươi tuổi, vẫn có một đống khuê các môn đăng hộ đối cho nó chọn. Còn Vọng Thư thì sao? Đến lúc đó nếu như bỏ lỡ thì, nàng sẽ làm thế nào?"

Nha hoàn cũng thở dài, đầu óc của biểu tiểu thư đúng là hồ đồ. Xuất thân danh môn, tướng mạo cũng không tồi, cớ sao cứ muốn nhìn chằm chằm vào một nam tử không buông? Rõ ràng biết nam tử kia có người trong lòng, vẫn khổ sở mà đợi, không phải tự mình tìm khổ sao? Chỉ có thể nói tiểu thư thế gia sống quá sung sướng rồi.

"Ngài thấy Ngũ công tử và Phúc Thụy công chúa có thể thành thân với nhau không?" Nha hoàn thận trọng hỏi.

Phạm tam phu nhân thở dài: "Ta nào biết được. Ta chỉ có một nhi tử như vậy, sao ta lại muốn nó đi làm phò mã cho người ta."

Phạm tam phu nhân cảm thấy đau đầu không thôi.

Tiêu Tiểu Quai tất nhiên không biết chuyện ở Phạm gia xảy ra cơn sóng gió gì, khoảng thời gian này nàng đang bận trao đổi cùng người của Công bộ, bàn về việc tu sửa phủ Công chúa ra sao. Lúc này, vị Công bộ thị lang đang cầm bản vẽ trên tay, đưa cho nàng xem.

"Công chúa, đây là tiền viện. Dù tòa phòng này đã tồn tại vài năm, nhưng kết cấu vẫn rất vững chãi, chỉ cần sơn sửa lại một chút là ổn thỏa. Nơi này thì..."

Tiêu Tiểu Quai chăm chú lắng nghe, rồi đưa ra chính kiến của mình, đúng lúc Hạ Gia Hứa xuất hiện. Hôm nay hắn khoác lên mình bộ giáp bạc, tóc búi cao gọn gàng. Dung mạo vốn đã tiêu soái, giờ lại thêm khí chất phi phàm, quả thực là đẹp không sao tả xiết.

"Ngài mặc bộ này trông thật oai phong lẫm liệt!" Tiêu Tiểu Quai không khỏi thốt lên lời khen.

Hạ Gia Hứa khẽ hừ một tiếng, trêu chọc: "Chẳng lẽ là một tài nữ, mà nam tử không thể dùng hai chữ 'xinh đẹp' để miêu tả sao, Công chúa đã không biết điều đó ư?"

Tiêu Tiểu Quai bật cười khúc khích: "Vậy thì phong thái tiêu sái, khí thế hiên ngang, ngài thấy thế nào?"

Hạ Gia Hứa cười hắc hắc, bước tới trước mặt nàng, liếc nhìn vị Công bộ thị lang rồi nói: "Ngươi cứ tiếp tục đi."

Vị thị lang lĩnh mệnh, tiếp tục trình bày bản vẽ. Hạ Gia Hứa chăm chú lắng nghe, thỉnh thoảng xen vào: "Nơi này có nên đào một cái ao sen không? Mùa hạ ta có thể dẫn Công chúa đi hái hoa sen."

Tiêu Tiểu Quai trầm ngâm suy nghĩ một lát rồi đáp: "Được, vậy hãy đào một ao sen đi."

Nụ cười trên môi Hạ Gia Hứa càng thêm rạng rỡ. Một lúc sau, hắn lại đề nghị: "Làm thêm một sân tập võ ở đây nữa."

Tiêu Tiểu Quai ngước nhìn hắn, Hạ Gia Hứa có chút ngập ngừng nói: "Nhị... Nhị ca khi nào đến phủ Công chúa của người, có... có chỗ để luyện võ."

Tiêu Tiểu Quai khẽ hừ một tiếng. Vị Công bộ thị lang vẫn chưa hiểu ý của nàng, liền hỏi: "Vậy có cần bố trí một sân tập võ tại đây không?"

Tiêu Tiểu Quai suy nghĩ rồi đáp: "Cứ xây một cái đi, có chỗ cho Nhị ca ta luyện võ là được."

Ếch Ngồi Đáy Nồi

Vị Công bộ thị lang: "........."

Chẳng lẽ, đây thực sự là để dành cho Nhị ca của ngài sao?

Sau khi Công bộ thị lang rời đi, Tiêu Tiểu Quai quay sang nhìn Hạ Gia Hứa và hỏi: "Dạo này trong cấm vệ quân của ngài thế nào?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

"Ta vẫn còn là một tiểu binh thôi, nhưng đợi cuộc diễn tập lần tới, ta nhất định sẽ được thăng chức." Hạ Gia Hứa đầy chí khí, nói.

Những năm gần đây, Đại Càn thái bình thịnh trị, không có chiến tranh. Tiêu Hoài lo ngại binh mã lâu ngày sẽ thiếu kinh nghiệm chiến đấu, hiệu quả chiến đấu bị suy giảm, bèn dâng tấu lên Hoàng thượng, đề nghị binh mã các địa phương phải thường xuyên tiến hành diễn tập quân sự. Bằng cách này, dù là trong thời bình, binh mã vẫn có thể duy trì được hiệu quả chiến đấu vốn có.

Lý Cảnh Tập đương nhiên nhanh chóng phê chuẩn, chỉ là quá trình thực hiện tất nhiên không hề dễ dàng. Tiêu Hoài còn vì chuyện này mà bận rộn không ít. Tuy nhiên, đến nay, diễn tập quân sự đã trở thành quy định bắt buộc tại các quân doanh, rất nhiều binh sĩ và tướng lĩnh đều nhờ vào biểu hiện xuất sắc trong những kỳ diễn tập này mà được thăng chức.

Tiêu Tiểu Quai vui mừng cho Hạ Gia Hứa, còn nói thêm bao lời khích lệ. Hạ Gia Hứa ngơ ngác gật đầu rồi quay về cấm vệ quân, tiếp tục cố gắng. Tiêu Tiểu Quai trở lại viện của mình, tiếp tục đọc sách.

Mùa hè qua đi, tiết trời dần trở nên mát mẻ. Các tiểu thư khuê các ở kinh thành Thượng Kinh bắt đầu náo nức ra ngoài vui chơi. Tiêu Tiểu Quai cũng có vài người bạn tiểu thư thân thiết, mọi người cùng hẹn nhau đến một thôn trang ngoại thành để cùng nhau du ngoạn.

Hôm đó, khi đến Phạm gia, nàng tình cờ gặp Thu Vọng Thư. Hai người hàn huyên đôi câu. Thu Vọng Thư mỉm cười nói với Tiêu Tiểu Quai: "Ta ở trong nhà cũng buồn chán quá, không biết có thể đi chơi cùng Công chúa không?"

Hai người cũng xem như đã quen biết nhau. Hơn nữa, nàng ta còn là điệt nữ của nương gia Phạm tam phu nhân. Tiêu Tiểu Quai liền đồng ý, dặn dò: "Ngày mai khi ta xuất phát sẽ đến phủ đón ngươi."

Thu Vọng Thư hành lễ cảm tạ, Tiêu Tiểu Quai phất phất tay để nàng ta đứng dậy, sau đó rời khỏi Phạm phủ. Nàng ấy đối với vị Thu tiểu thư này không thể nói có thích hay không, chỉ cảm thấy có thể nói chuyện với nhau, vị Thu tiểu thư này hình như có tâm tư rất nặng. Chỉ là, nàng ấy cũng không để người này trong lòng.

Về đến nhà, nàng ấy liền phái người chuẩn bị đồ để đi chơi. Mặc dù chỉ có một ngày, nhưng cũng dọn không ít đồ ra. Ngày hôm sau khi xuất phát, hai chiếc xe còn có vẻ không đủ. May mà khi đến Phạm gia, Thu Vọng Thư cũng chuẩn bị xe ngựa.

Đoàn người đi ra ngoài thành, trên đường gặp được xe ngựa của vài quý nữ đã hẹn từ trước, một đoàn hơn mười chiếc xe ngựa khí thế ngút ngàn đi đến thôn trang. Những người hay chơi đùa với Tiêu Tiểu Quai, tính khí căn bản đều giống nàng ấy, mọi người nói chuyện cười đùa, hoặc là thả diều, hoặc là đi hái hoa dại..... chơi rất vui vẻ.

Sau đó, có người đề nghị để Tiêu Tiểu Quai sáng tác thơ, Tiêu Tiểu Quai cũng rất hứng thú, suy nghĩ một lúc thì bảo người lấy bút mực ra rồi bắt đầu viết: Thuỷ thiển sơn dung sấu, ly hàn cúc ý hương, vãn phong xuy lạc diệp, lượng khí mãn bình cương, khách lộ hoàng vân thụ, hương tâm bạch nhạn sương, giang đầu hữu tiểu đĩnh, quy ngạ dạ sơ ương.

Một vị quý nữ cầm thơ lên, giọng nói trong trẻo đọc lên, thu hút vô số lời khen hay từ mọi người. Loại cảnh tượng này Tiêu Tiểu Quai gặp qua không phải lần một lần hai, cũng không thấy quá ngại ngùng. Nàng ấy tuỳ ý ngồi trên tấm t.h.ả.m ăn điểm tâm, nghe mọi người bình phẩm thơ của mình.

Thu Vọng Thư nhìn nữ hài nhi tuỳ ý ngồi ở kia, như một bức tranh tuyệt mỹ, lại nghe sự khen ngợi của mọi người với nàng ấy, không thể không thừa nhận, nàng ta không chỉ có xuất thân không bằng nữ hài nhi này mà các phương diện khác cũng không bằng. Nhưng nàng ta vẫn không cam tâm.

Siết chặt nắm đấm, nàng ta đi tới trước mặt Tiêu Tiểu Quai nhẹ giọng nói: "Ta có thể nói chuyện riêng với công chúa được không?"

Tiêu Tiểu Quai quay đầu nhìn nàng ta, mặc dù trên mặt nàng ta nở nụ cười, nhưng nụ cười có chút cứng đờ, liền biết không phải là chuyện tốt. Tuy nhiên bình thường hai người cũng không qua lại gì, nàng ấy không nghĩ rằng lời nói của Thu Vọng Thư sẽ ảnh hưởng đến mình.

Đặt điểm tâm trong tay xuống, nàng ấy đứng dậy đi sang một bên, đến một địa phương yên tĩnh rồi dừng lại, nàng ấy nhìn Thu Vọng Thư, "Thư tiểu thư có chuyện gì cứ nói."

Thu Vọng Thư không lên tiếng, nhưng nàng ta nhấc vạt váy lên quỳ trên mặt đất. Tiêu Tiểu Quai cau mày, nhưng không bảo nàng ta đứng dậy. Vốn dĩ đang chơi vui vẻ, nàng ta đột nhiên tìm mình nói chuyện còn quỳ xuống, hiển nhiên có lý do mới quỳ, vậy thì cứ quỳ đi.

"Cầu công chúa thành toàn." Thu Vọng Thư ngước lên nhìn Tiêu Tiểu Quai nói.

Tiêu Tiểu Quai có chút bất mãn với hành động này của nàng ta, sắc mặt cũng nhàn nhạt, nàng ấy nói: "Ta có thể thành toàn ngươi cái gì?"

Thu Vọng Thư nghĩ đến nỗi đau chờ đợi của mình những năm qua, sống mũi chua xót, mắt hơi ẩm ướt. Nàng ta ngẩng đầu lên, nhìn Tiêu Tiểu Quai khẩn cầu nói: "Vọng Thư yêu thích biểu ca nhiều năm, mong công chúa thành toàn."