Xuyên Sách Thập Niên 80: Xé Mặt Cả Nhà Ông Bố Cặn Bã

Chương 485



Đang tập tư thế để hát cho hay hả. 

 

“Sao mà nhìn mắc cười vậy nè.”- Thủy Lang càng xem càng muốn cười, cô vỗ vào n.g.ự.c Chu Quang Hách một cái, hạ giọng nói: “Đừng có cười nữa, anh không thấy người ta đang rất nghiêm túc sao?” 

 

Chu Quang Hách nhìn khóe miệng vì cười mà sắp nhếch tới mang tai của Thủy Lang: “...” 

 

“Là tôi sai.” 

 

“Chúng ta chắc là phải mua cái máy chụp ảnh thôi.”- Thủy Lang đột nhiên bắt đầu nảy ra ý tưởng này: “Nhắc mới nhớ, tôi có rất nhiều phiếu, nhưng mà hình như không có phiếu mua máy chụp ảnh thì phải? Bằng không chúng ta đi mua một cái TV được chứ?” 

 

“Để tôi nhờ người làm phiếu mua máy chụp ảnh cho em.”- Chu Quang Hách nhìn Thủy Lang: “Em muốn mua cái gì thì mua cái đó.” 

 

“Tôi nghe nói là trên TV sẽ phát sóng những gì mà rạp chiếu phim phát, nếu rạp chiếu phim có phim điện ảnh nào mới thì TV sẽ chiếu phim đó ngay lập tức, là như thế vậy sao?” 

 

“Trước kia thì là vậy, bây giờ không biết còn như vậy không.” 

 

“Vậy tôi chờ anh đem phiếu mua máy chụp ảnh về, rồi chúng ta đi mua một cái TV về nhà xem nhé.” 

 

Thủy Lang ngồi xuống chiếc ghế dài trên hành lang: “Nếu anh cần phiếu đổi món gì thì cứ tới tìm tôi đòi nhé, đừng có ngại, khách sáo.” 

 

Chu Quang Hách ngồi ở bên cạnh Thủy Lang, anh cười liếc nhìn cô một cái: “Chúng ta hình như chưa chụp ảnh chung lần nào hết, tôi nhớ là lúc đi nhận giấy kết hôn thì mọi người đều sẽ đến tiệm chụp hình để chụp một tấm ảnh chung.” 

 

Thủy Lang cười: “Gì đây, anh muốn chụp chung với tôi à?” 

 

Ánh mắt của Chu Quang Hách chăm chú dõi theo cô, anh chậm rãi gật đầu: “Muốn.”

 

Độ cung nơi khóe miệng Thủy Lang nhếch lên càng cao: “Không thì bây giờ đi chụp liền nha? Còn lâu mới tới giờ bọn nhỏ tan học, tiệm chụp hình cũng không xa.” 

 

“Đi.” 

 

Hai người đi vào tiệm chụp hình, không ngờ là sẽ gặp được người quen. 

 

Giản Di: “Trùng hợp quá vậy.” 

 

“Không trùng hợp lắm đâu.”- Thủy Lang nhìn cô ta: “Bây giờ không chơi tìm trực tiếp mà đổi sang tạo cuộc gặp gỡ ngẫu nhiên rồi hả?” 

 

Sắc mặt Giản Di hơi thay đổi, cô ta nhìn nhìn Chu Quang Hách, ánh mắt ngừng lại tại đó: “Sao cô biết?”

 

 Thủy Lang nhìn cô ta thật lâu: “Trâu Luật có điểm nào đáng để níu chân cô lại vậy?”

 

Giản Di: “... Sao mà cô nói thẳng quá vậy.” 

 

“Tôi còn chưa nói thẳng hết mức đâu nhé.”- Thủy Lang nhìn nhìn chung quanh: “Dựa theo kinh nghiệm trước đây của tôi thì có phải lần này cô cũng chạy trước Trâu Luật, sau đó xuất hiện ở trước mặt tôi, như thế thì chắc anh ta cũng sắp chạy tới rồi nhỉ?”

 

Giản Di: “...”

 

Sao mà con nhỏ này thông minh thế không biết. 

 

“Tôi không biết, anh ấy có tìm cô hay không thì cô phải là người rõ nhất chứ.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

 

Thủy Lang nhìn cô ta: “Cô có biết tại sao hôm nay tôi lại lịch sự với cô như thế này không?”

 

Giản Di: “…” 

 

Có luôn hả? 

 

“Nếu như cô cứ bám riết theo nhà chúng tôi như thế, cũng xem như là có một phần thân thích đó.” Thủy Lang nói xong, Chu Quang Hách cũng nghi hoặc, Giản Di đương nhiên là càng nghi hoặc: “Thân thích sao?” 

 

“Anh ta là cháu trai của cục trưởng Chu.” 

 

Thủy Lang mới vừa giới thiệu xong, Giản Di đã lập tức sửng sốt, cô ta hoàn toàn chưa nghe nói qua.

 

“Cô là cháu gái của vợ cục trưởng Chu, xem như là cũng có thân thích với bên đó rồi, tôi khuyên cô một câu, nếu có thể ly hôn thì ly hôn nhanh nhanh một chút.”

 

 Giản Di nghe được một lời như vậy, cô ta lập tức trừng lớn hai mắt: “Cô nói vậy là có ý gì hả?! Đừng có nói với tôi là cô muốn….” 

 

“Muốn cái gì.” Thủy Lang nhìn cô ta: “Nói tiếp đi.”

 

Giản Di vừa phòng bị vừa nghi hoặc nhìn Thủy Lang:“Rốt cuộc là cô có ý gì với Trâu Luật đây?” 

 

Thủy Lang nhíu nhíu mày: “Cô nói thế thì chắc cô cũng biết Trâu Luật có ý gì với tôi đúng không?” 

 

“Anh ấy có ý gì với cô hả?!”- Biểu cảm của Giản Di đột nhiên thay đổi rất lớn: “Rốt cuộc là anh ấy có quan hệ gì với cô!”

 

“Tôi cảnh cáo cô một lần, tình cảm tôi dành cho thân thích xa như cô đã dùng hết lúc nãy rồi đấy.” Thủy Lang mắt lạnh nhìn cô ta: “Cô mà lại nói chuyện với tôi bằng cái ngữ này thì cũng đừng trách tôi đã không cảnh cáo cô.”

 

“Cô!” 

 

Giản Di nuốt mấy lời định nói trở vào họng, cô ta siết chặt nắm tay, “Chuyện của cô tôi có biết một chút, cô và vị đội trưởng Chu này chưa thật sự kết hôn, Trâu Khải đã từng phản bội cô, tôi cảm thấy là với cá tính của cô hẳn là không thể lại nhìn trúng anh ta, mọi mặt của Trâu Luật đều rất tốt, thật ra thì với cá tính của anh ấy thì tôi nghĩ là anh ấy sẽ không làm những chuyện có lỗi với tôi đâu, đến cả tư tưởng cũng không dám có…”

 

Thủy Lang nhăn chặt mày, cắt ngang lời nói của cô ta: “Vốn dĩ tôi cũng không định phản ứng lại cô, nhưng bây giờ đột nhiên tôi lại thấy có hơi hứng thú, cô tới đây, chắc hẳn Trâu Luật sẽ không biết, cô trốn ở trong tiệm chụp hình, rồi nghe một chút, tận mắt nhìn xem anh ta muốn gì, để coi có giống như những gì cô nghĩ không nhé.”

 

Giản Di nhìn chằm chằm Thủy Lang, cô ta lại nhìn chằm chằm tiệm chụp hình.

 

Thủy Lang buông tay: “Nếu cô muốn tiếp tục sống một cuộc sống như vậy, thì không cần đi vào.” 

 

Giản Di đứng ở tại chỗ, ngón tay càng nắm càng chặt, lộ cả khớp xương ra ngoài, cô ta phải đấu tranh thật lâu.

 

Đột nhiên, cô ta nâng bước đi đến tiệm chụp hình. 

 

Nhưng tới cửa, thì dừng lại.

 

Như là đang đấu tranh tâm lý rất gay gắt vậy. 

 

Bên tai phảng phất truyền đến tiếng động cơ ô tô, lưng Giản Di cứng đờ, cuối cùng cô ta đi vào tiệm chụp hình.

 

Thủy Lang và Chu Quang Hách làm bộ như định đi vào tiệm chụp hình. Xe ô tô màu đen ngừng ở ven đường, Trâu Luật vừa xuống xe, vừa hô ta: “Thủy Lang, đợi đã!”

 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com