Thủy Lang dừng bước, cô quay sang nhìn Trâu Luật: “Sao anh lại tới đây?”
Bước chân tiến tới của Trâu Luật hơi ngập ngừng, nếu như là trước đây anh ta chắc chắn sẽ dạy dỗ cho người này một bài học nhưng bây giờ không biết là do chột dạ khiến cho anh ta không được tự nhiên, hay là do có nguyên nhân khác. Giờ đây anh ta cũng không biết phải nói chuyện với Thủy Lang thế nào, vì thế mới liếc mắt nhìn về phía Chu Quang Hách: “Anh có thể để tôi nói chuyện riêng với Thủy Lang được không?”
Chu Quang Hách nhìn về phía Thủy Lang, thấy cô khẽ gật đầu, anh mới đi ra bãi đỗ xe đạp.
Trâu Luật cũng có hơi bất ngờ, anh ta nhớ đến có lần em trai của mình muốn nói chuyện riêng với Thủy Lang, anh ta hỏi gì thì Thủy Lang trả lời đó, cô hoàn toàn không bảo Chu Quang Hách đi ra chỗ khác.
Nhưng bây giờ tới lượt anh ta yêu cầu, Thủy Lang vậy mà thật sự bảo Chu Quang Hách đi ra chỗ khác!
Điều này có nghĩa là gì?
Trong lòng Trâu Luật đột nhiên xuất hiện ảo tưởng, có khi Thuỷ Lang cũng có chút tình cảm với mình.
“Cô...”
Thủy Lang nhìn anh ta, nghe anh ta kéo chữ cô nửa ngày mà không định nói gì tiếp, cô nhíu chặt mày lại: “Rốt cuộc anh muốn nói gì đây?”
“Quan hệ bây giờ giữa cô và đội trưởng Chu là gì?”
Hôm nay Trâu Luật bị ép tới đây, vốn dĩ trên đường đến anh ta cũng đã cố gắng tập luyện vài lần nhưng vẫn không nói được những lời bố mình bắt nói với người anh ta vẫn luôn xem là em gái.
Nhưng bây giờ khi nhìn thấy Thủy Lang có cảm giác khác với anh ta, nên bản thân anh ta cũng hỏi ra nhẹ nhàng hơn, sảng khoái nói thẳng vào vấn đề.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Thủy Lang nhìn bóng dáng cao thẳng đứng bên cạnh xe đạp: “Thì là như vậy thôi.”
Trâu Luật im lặng một lúc: “Quan hệ giữa hai người vẫn còn là quan hệ hợp tác à? Chưa có phát triển thành thật sao?”
“Chưa.” Thủy Lang ăn ngay nói thật đáp.
Trâu Luật đã tiếp xúc với vô số người, nên anh ta liếc mắt một cái là nhìn ra được Thủy Lang không hề nói dối.
Anh ta không kiềm được lại nhớ tới thái độ Thủy Lang đã từng dành cho em trai nhà mình, lúc ấy sơ hở là cô gọi một tiếng chồng, còn không thì cũng sẽ gọi ông xã nhưng khi cô đứng ở trước mặt anh ta, dường như là sợ anh ta hiểu lầm nên mới phải giải thích rõ ràng như thế.
Thái độ này, muốn anh ta không nghĩ gì nhiều cũng khó.
Cùng lúc đó, anh ta phát hiện một chút cảm giác vui sướng đang bừng lên từ tận sâu đáy lòng mình.
Một phần cảm giác vui sướng này, Trâu Luật nhất thời không hiểu vì đâu mà có, rốt cuộc là do sống bao nhiêu năm quen được đối xử đặc biệt rồi có một người yêu thương mình thật lòng xuất hiện, hay là do nguyên nhân khác.
Nhưng cảm giác của anh ta không quan trọng, quan trọng là Thủy Lang cũng có phần tình cảm đó với anh ta giống như những gì bố mẹ mong muốn.
Trâu Luật dừng một chút, cuối cùng vẫn lên tiếng nói: “Nếu như cô sợ sau khi ly hôn không có nhà để ở nhưng cũng không muốn ở chung với người khác, tôi sẽ sắp xếp cho cô vào sống ở một căn chung cư, không cần phải sống buồn tủi ở phố Ngô Đồng nữa.”
Không biết có phải là do ảo giác hay không, anh ta cảm giác như tiếng hít thở ở gần tiệm chụp hình đã trở nên nặng nề hơn.
Thủy Lang hơi hơi nhướng mày: “Anh đòi sắp xếp cho tôi hả? Tôi với nhà anh bây giờ đang ở hai chiến tuyến khác nhau, tôi không muốn phát sinh bất cứ quan hệ nào với em trai của anh nữa, sao nào, anh định dùng viên đạn bọc đường này để mê hoặc tôi, để hãm hại tôi chứ gì?”