Giản Di bị hỏi ngược một câu như vậy, hơn nửa ngày sau cô ta vẫn không thể nói ra được gì: “Vốn dĩ là tâm tư của tôi vẫn luôn đặt trên người Trâu Luật, tôi đã từng không quá quan tâm những chuyện nhà họ Trâu làm nhưng bây giờ sẽ không như thế nữa.”
Thủy Lang cười một tiếng: “Hôm nay cô đã xác định rõ sẽ không để nhà họ Trâu được yên, sau này khi cô muốn tiếp xúc nhiều hơn, sẽ biết được là chuyện không hề dễ dàng như vậy.”
“Tôi thừa nhận là cô nói đúng.” Giản Di vén tóc mái ra sau hai bên lỗ tai, cô ta suy nghĩ một lúc rồi nói: “Tuy rằng tôi không chú ý nhưng có một số việc chỉ cần đi dò hỏi một chút thì vẫn sẽ có đáp án thôi. Bố chồng tôi trong khoảng thời gian trước đây cũng bận rộn đến sứt đầu mẻ trán, như thể sắp sửa rớt đài vậy, có điều hình như gần đây ông ta được lên làm đặc phái viên thì phải, trạng thái tinh thần cũng tốt lên rất nhiều, suốt ngày đều vội vội vàng vàng liên hệ với những nhà tư bản.”
Ánh mắt Thủy Lang như dừng lại: “Cô biết những nhà tư bản đó là ai không?”
“Hình như là mấy người ở bên Châu Nam.” Giản Di cẩn thận hồi tưởng lại “Lúc tôi điều tra hành tung của Trâu Luật, có phát hiện ra là gần đây bọn họ vẫn luôn giữ liên hệ với mấy người bên Châu Nam, hay nói đến mấy chuyện liên quan tới ngoại hối*, nội dung cụ thể hơn thì tôi không nhớ rõ lắm, có điều, sau này tôi sẽ nghĩ cách để biết rõ ràng.”
* Ngoại hối là một loại phương tiện trao đổi tiền tệ này sang một loại tiền tệ khác vì nhiều lý do, chủ yếu phục vụ mục đích thương mại, buôn bán hoặc du lịch.
Thủy Lang nhìn cô ta: “Tôi khuyên cô thêm một câu, mau chóng ly hôn đi, cho dù bây giờ cô có chạy tới nhà bọn họ thì cô cũng không thể nào chạm tay vào được những gì họ đang âm mưu, không cần bị tâm lý trả thù tra tấn cho choáng váng đầu óc, như vậy thì cô chỉ tự rước lấy phiền phức cho chính mình thậm chí là cho người nhà mà thôi, có thể kịp thời dứt ra thì phải nhanh nhanh dứt ra.”
Giản Di hơi giật mình, cô ta nhìn Thủy Lang thật lâu: “Hóa ra lúc nãy cô bảo tôi ly hôn, là do có ý muốn giúp đỡ sao, tôi còn tưởng là cô muốn cắt đứt chỗ dựa của Trâu Luật nên mới khuyên tôi ly hôn.”
Thủy Lang cười, cô cũng không nói gì thêm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Giản Di suy nghĩ một hồi: “Nếu cô đã khuyên tôi thì tôi sẽ nhớ kỹ, để tôi về nhà thương lượng lại với bố mẹ một chút, tôi sẽ dứt ra kịp thời nhưng cũng không thể cứ buông tha cho nhà họ Trâu dễ dàng như vậy được, nếu có tin tức gì thì tôi sẽ lập tức báo cho cô.”
Sau khi những người gặp gỡ ngoài ý muốn đều đã đi về, Thủy Lang mới nhìn sang Chu Quang Hách, cô lại nhìn nhìn tiệm chụp hình, rồi thở dài.
Chu Quang Hách cười nói: “Còn kịp, đi vào chụp một tấm rồi đi được không?”
Thủy Lang ngẩng đầu nhìn nhìn: “Vậy chúng ta vào chụp một tấm nhé?”
Hai người nhìn nhau mỉm cười, sóng vai ngồi ở trước tấm phông nền, cùng nhìn về phía máy chụp ảnh.
“Tách!”
“Hai người có phải đang chụp ảnh kết hôn không?” Vị nhiếp ảnh gia ấy hỏi xong cũng không đợi hai người trả lời, anh ấy viết gì đó vào một tờ giấy, rồi đưa cho hai người: “Một tuần sau lại lấy ảnh chụp, chúc mừng nhé.”
Chu Quang Hách nhìn Thủy Lang, Thủy Lang cười, cô lấy hai viên kẹo sữa cà phê ra từ túi xách da bò của mình: “Cảm ơn.”
Vị nhiếp ảnh gia kia nhìn thấy cà phê kẹo sữa, cơn buồn ngủ lập tức bay đi đâu mất, tươi cười đầy mặt: “Chúc hai vị trăm năm hòa hợp, sớm sinh quý tử!”