Xuyên Sách Thập Niên 80: Xé Mặt Cả Nhà Ông Bố Cặn Bã

Chương 492



“Dạ là nhà bạn cùng lớp học vũ đạo của cháu.” Đại Nha vòng qua bên cạnh Thủy Lang, chen vào Tam Nha, cô bé ôm lấy cánh tay của Thủy Lang: “Bạn ấy nói đã từng xem rất nhiều màn trình diễn khiêu vũ ở trên TV, buổi tối mỗi ngày đài truyền hình của thủ đô đều sẽ chiếu chương trình trình diễn khiêu vũ, có phương đông hồng, quân đội nữ màu đỏ, người phụ nữ tóc trắng, bạn ấy còn nói sẽ có màn trình diễn khiêu vũ cho thiếu nhi, có thuyết giảng toán học, bài giảng về radio, hay bài giảng về lịch sử, có rất rất nhiều chương trình học đó mợ!”

 

“Phải không?” Thủy Lang kinh ngạc: “Xem ra là TV chiếu rất nhiều thứ ngoài sức tưởng tượng của mợ, được rồi, ngày mai chúng ta sẽ đi ôm một cái TV về nhà!” 

 

Đại Nha kích động sắp hỏng rồi, cô bé càng ôm c.h.ặ.t t.a.y của mợ nhỏ nhà mình: “Mợ nhỏ ơi, ngày mai thứ bảy không đi học, cháu có thể đi mua cùng mợ không?” 

 

“Cháu cũng đi!”

 

“Cháu cũng đi!”

 

“Được rồi, mợ sẽ dẫn đi hết.”

 

Trên mặt Thủy Lang mang theo ý cười, bây giờ cô đang có tâm trạng rất vui. 

 

Nhớ tới trước kia cho dù có mua bất cứ thứ gì, kể cả một chuỗi nhà Tây chẳng hạn, trong lòng cô cũng rất bình tĩnh, chỉ là mua đồ thôi mà, có được thì có thôi, không có gì đáng để kích động.

 

Nhưng mà hiện tại không giống vậy, trong lòng cô có một loại cảm giác chờ mong sâu sắc, loại cảm giác không đợi được đến ngày mai, không thể bình tĩnh lại chút nào, hận không thể làm cho cửa hàng đồ điện lập tức mở cửa buôn bán, gấp gáp muốn chạy tới để lập tức ôm hàng về.

 

Khi cô về đến nhà, chị cả đã nấu món ớt xanh xào thịt kho xong, rồi phủ một lớp rau lên, cô ấy đang ngồi ở bên bàn đồ ăn đọc sách, khi nghe được có tiếng động truyền từ ngoài cổng, cô ấy ngẩng đầu, lộ ra tươi cười. 

 

“Về rồi sao?” 

 

“Dạ”

 

“Mẹ ơi, mẹ thấy con có đẹp không?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

 

Tam Nha chạy về phía trước một bước, bắt đầu bày ra tư thế chuẩn bị ca hát. 

 

Chu Hủy nhìn một hồi, nụ cười càng lúc càng sáng ngời: “Đẹp, chắc là đói bụng rồi đúng không, món chính mẹ đã xào xong, giờ mẹ đi nấu mì sợi đã.”

 

“Chúng ta cùng đi.”

 

Chu Quang Hách đã cất xe đạp xong, anh dùng xà phòng rửa tay, rồi trực tiếp đi ra sau nhà bếp.

 

Chỉ vỏn vẹn mười phút, anh đã bưng ra một nồi mì sợi bốc khói nghi ngút ra.

 

Ba đứa nhỏ bận trước bận sau, đứa cầm chén đứa lấy đũa, mỗi người một việc, ai làm việc nấy.

 

Thủy Lang dựa vào ghế, nhìn Chu Quang Hách giúp cô múc mì sợi ra, cho nước súp lên bên trên, thả một quả trứng đã chiên đến vàng giòn vào, anh lại bưng món ớt xanh xào thịt kho, rồi liên tục bỏ đồ ăn vào chén mì sợi, đến khi không còn thấy sợi mì nào anh mới dừng lại, cầm lấy đũa, đặt ở trên chén, rồi mới đẩy đến trước mặt cô. 

 

Thủy Lang mỉm cười ngồi thẳng người dậy, cầm lấy đũa, kẹp trứng gà chiên lên cắn một miếng, kết hợp thêm với ớt xanh thịt kho và mì sợi, cô xì xụp húp vào trong miệng, thỏa mãn nhai: “Đêm khuya được ăn một chén mì nóng, thật là hạnh phúc!”

 

Chu Quang Hách nghe xong lời này, khóe miệng lập tức nhếch lên, sau khi anh đã múc mì ra chén cho chị cả và ba đứa nhỏ xong, trực tiếp bưng cái nồi lên, đổ hết mì sợi và nước súp vào trong chén của mình, rồi quét sạch đồ ăn còn trong dĩa lên trên cái chén đó.

 

“Đủ cho anh ăn không thế?” Thủy Lang nói nhưng cũng đã đẩy chén đi qua: “Bên em có hơi nhiều, anh vớt bớt qua đi.” 

 

Đại Nha đột nhiên cũng cầm chén đẩy đến trước mặt cậu mình: “Cháu cũng ăn không hết.”

 

“Cháu cũng ăn không hết.” Nhị Nha cũng đẩy chén qua.

 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com