Xuyên Sách Thập Niên 80: Xé Mặt Cả Nhà Ông Bố Cặn Bã

Chương 497



Thủy Lang đẩy bút và giấy đến trước mặt Chu Quang Hách, ra hiệu cho Chu Quang Hách viết vào, sau đó cô cùng chị cả, ba đứa nhỏ tập trung hết tinh thần nghe người bán hàng giới thiệu, càng nghe càng thích thú và phấn khích

 

“Mau mau lấy cho em phiếu mua camera Hải Âu.” Thủy Lang và ba đứa nhỏ đã sắp không kiềm được rạo rực muốn về nhà xem TV: “Lấy cái máy mới nhất ấy.” 

 

Đồ điện, phải mua mới chứ không mua cũ. 

 

“Quý khách muốn mua loại có kiểu dáng thế nào, đây là máy ảnh DF một camera phản quang hiệu Hải Âu, giá là 590 nhân dân tệ, đây là máy ảnh 4B hai camera phản quang, giá là 220 nhân dân tệ.”

 

Chu Quang Hách đưa tờ giấy đã viết xong địa chỉ cho người bán hàng, trực tiếp cầm lấy máy ảnh một ống kính phản quang lên: “Lấy cái này đi, dễ điều khiển, bỏ cuộn phim vào, đặt chân đế là có thể cài thời gian chụp tự động, còn cái máy hai ống kính cần phải dùng tới tay cầm.” 

 

Không cần phải nói, Thủy Lang chắc chắn cũng sẽ lấy cái máy ảnh DF một ống kính phản quang nhìn giống với máy ảnh hiện đại, nhỏ gọn với nhẹ, 4B có tận hai cái ống kính, đừng bảo là dùng tay xoay ống kính, cô không biết phải xoay như thế nào, với lại cô cũng không biết nhấn nút bấm, đối với cô thì mấy cái này hoàn toàn là đồ cổ: “Lấy cái này đi, đây, tôi trả tiền.” 

 

Chu Quang Hách đã thanh toán tiền xong, vươn tay: “Đưa phiếu camera cho anh.” 

 

Thủy Lang cũng không định làm mấy hành động giành qua giật lại trước mặt người ngoài, cô trực tiếp đưa phiếu cho anh. 

 

Chu Quang Hách đã trả tiền mặt xong, anh nhận cái máy chụp ảnh mới từ tay người bán hàng: “Em mua máy chụp ảnh, sau này có thể trực tiếp đi quay chụp hình ảnh nhà ở, vậy là không cần phải vẽ tay ra giấy nữa phải không?”

 

“Anh thông minh thật đó, tuy không đơn giản như vậy nhưng có thể dùng vào công việc đó.” 

 

Tâm tư hiện tại của Thủy Lang không nằm ở trên máy chụp ảnh: “Các anh mau mau sắp xếp người lắp đặt thiết bị đi, chúng tôi đi cửa hàng mua chút đồ.”

 

“Nhân viên giao hàng ở chỗ này, lát nữa vị thợ lắp ráp sẽ tới liền.” 

 



 

Đi ra cửa hàng đồ điện, cả nhà cùng nhau thẳng tiến tới cửa hàng bách hoá.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

 

“Chúng ta mua chút đồ ăn vặt đi, để dành lên xe lửa ăn.” 

 

Thủy Lang đi đến khu đồ ăn vặt: “Kẹo cao su mua mười cái, mận khô mua mười cái, mứt vỏ hồng cũng mua mười cây, hạt hướng dương mua nửa cân, đây là gì vậy, phân chuột à?”

 

Tam Nha ôm cánh tay của mợ nhỏ mình, cô bé nhón mũi chân nhìn thử: “Không phải, đây là tiên đan, thần tiên đan.”

 

Thủy Lang: “...” 

 

“Thịt Đường Tăng mua vài túi, món phân chuột... thần tiên đan này cũng mua vài túi đi.”

 

Xách theo một rổ đồ ăn vặt, Đại Nha cầm mận khô, Nhị Nha cầm mứt vỏ hồng, Tam Nha cầm thần tiên đan, đi theo phía sau mợ nhỏ, dưới ánh mắt hâm mộ của bạn bè đồng trang lứa đang nuốt nước miếng ừng ực trong cửa hàng, các cô bé ăn vô cùng hưởng thụ.

 

Thủy Lang nhìn về phía Chu Quang Hách: “Bánh trứng gà, bánh quy có hạn sử dụng khá ngắn, tới lúc chúng ta đi rồi hẵng mua nhé?” 

 

Chu Quang Hách: “Được, đều nghe em.”

 

Thủy Lang cong cong môi, cô nhìn xuống, đập vào mắt là những tấm vải màu sắc rực rỡ ở quầy bán vải, cô đi qua, “Màu xanh này không tệ đó chứ, thời tiết bây giờ rất nóng, mùng một tháng 5 cũng sắp tới rồi, lúc đó trời sẽ càng nóng, chúng ta may mấy cái áo sơmi mỏng, hay áo sơmi ngắn tay gì đó đi.” 

 

Tam Nha chạy chậm qua nhìn: “Dạ được ạ.” 

 

Nhị Nha nghi hoặc hỏi: “Không phải chúng ta vừa may quần áo mới chưa được bao lâu sao?” 

 

Không phải nên chờ vài năm nữa mới may quần áo mới tiếp à? 

 

“Mợ thấy màu vải này rất đẹp, rất ít thấy có màu nào sáng mà không gây chói mắt như màu này.” Thủy Lang cầm mảnh vải lên, cô ướm thử lên Tam Nha có màu da trắng nhất ở đây: “Màu xanh này nhìn rất mát mẻ, phải mua!”

 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com