Bà Lư là người đầu tiên phản ứng lại, bà ta giơ ngón tay cái lên cho Thủy Lang: “Cán bộ Thủy, trước kia tôi thật sự sai rồi, bây giờ nhìn cô đúng là khiến tôi phải tâm phục khẩu phục, cái TV mắc như vậy, chất lượng như vậy, thế mà cô lại không đặt ở trong phòng của mình, lại để ở bên phòng Chu Hủy với ba đứa nhỏ, cô thật là hào phóng, rộng lượng, thiện lương!”
Nghe bà Lư nói tiếng trước tiếng sau càng lúc càng mạnh mẽ, càng lúc càng lớn, Thủy Lang không nhịn được mà cười ra tiếng.
Mợ vội vàng chen vào đám người, tiến đến trước cái TV: “Tiểu Hách à! Sao cháu cưới được người vợ tốt thế này! Ôi trời ơi! Mệnh của cháu thật sự rất rất tốt luôn đó! Tiểu Hủy! Con đúng là người khổ tận cam lai mà! Con được sống cuộc sống như thế, mợ có c.h.ế.t cũng có thể yên tâm nhắm mắt!”
“Tới lượt bà quản chuyện à?” Kim Xảo Chi trợn trắng mắt: “Bà nói nghe cứ hệt như người chăm sóc cho bọn họ từ trước tới nay vậy!”
Mợ hoàn toàn không coi ai ra gì, miệng cứ liên tục hô to, đứng chắn trước TV xem lấy xem để.
“Nhường đường một chút đi!”
Thợ lắp ráp đã quen những loại trường hợp như thế này, trừ khi người mua là cán bộ cấp cao sống một mình trong nhà riêng ở xa khu dân cư, thì 90% còn lại, nhà ai mua TV đều sẽ gặp loại trường hợp này.
Nếu như người mua sống trong thôn, như vậy sẽ càng rần rần ồn ào hơn, chẳng những người toàn thôn đều sẽ vây lại đây xem, ngay cả những người sống gần thôn đó cũng sẽ chạy tới xem cho bằng được.
Cái TV này còn là TV màu nữa!
Cho nên mới càng hiếm gặp!
Chu Quang Hách vẫy vẫy tay với Thủy Lang, cùng nhau đi đến căn phòng phía đông, mở nút TV lên.
Mọi người dừng lại, tất cả đều nhìn chằm chằm vào màn hình.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
“Phương đông hồng, mặt trời mọc~”
TV vừa mở ra, chính là vở diễn nhảy múa bài hát《 Phương đông hồng 》, Tam Nha giật mình một cái, cô bé theo bản năng bước chân trái về phía trước một bước, trợn mắt, nâng mi, nhếch khóe miệng, lộ ra nụ cười ngọt ngào tiêu chuẩn, bày ra tư thế ca hát tiêu chuẩn, sau đó dùng hết sức hát xướng lớn.
Không chỉ có mỗi Đại Nha và các bạn nhỏ, đến cả mấy người lớn cũng nhìn chằm chằm TV, chờ hình ảnh xuất hiện.
Vừa thấy đến trang phục diễn xuất quân đội màu xám xanh, diễn viên ném bay dây tơ lụa màu đỏ rực, bay lên không đá chân, thân thể uyển chuyển nhảy múa, ánh mắt mọi người đều lập lòe sáng ngời, vui sướng la to lên:
“Màu sắc rực rỡ! Màu sắc nhìn rực rỡ quá đi!”
“Nhìn như được đi xem vở diễn ở rạp hát ngoài đời thật vậy, nếu vậy thì có thể tiết kiệm kha khá tiền vé vào cửa rồi!”
“Trách không được TV màu lại đắt như vậy, quả thực khác một trời một vực với TV trắng đen, nhìn sống đống quá đi!”
“Ghê gớm quá, mắt thấy cuộc sống này đúng là càng ngày càng tốt, chỉ cần ở trong nhà cũng có thể thấy những gì y hệt ngoài đời!”
Mấy người phản ứng chậm thì vẫn còn nhìn TV, bọn họ không ngừng phát ra âm thanh kinh ngạc, cảm thán, mấy người nhanh trí, thông minh đã chạy đến cạnh Thủy Lang lôi kéo làm quen.
Ba đứa nhỏ cũng bị mấy đứa trẻ khác vây quanh, bọn họ đứng thành vòng tròn xung quanh ba cô bé, từ đây là có thể nhìn ra được, địa vị của các cô bé ở phố Ngô Đồng đã hoàn toàn thay đổi so với khi trước mới vừa đặt chân vào thành phố.
Thậm chí có thể nói, so với lúc ấy, vị trí của bọn họ đã hoàn toàn nâng lên một tầng cao mới.
Từ đồ quê mùa kém cỏi nhất, nhảy thành người bạn đáng kết thân nhất trong phố Ngô Đồng.