Sau khi ba đứa nhỏ biết TV được đặt ở trong phòng mình, cả ba đều hưng phấn đến mức đỏ bừng mặt, do nóng nên đều cởi hết áo khoác ra, chạy loạn xạ khắp nơi, ra ngoài rồi lại vào trong, đến nỗi b.í.m tóc cũng bị xù lên, cả người đều tràn đầy sức sống.
“Ôi dào! Đây là cái gì đây!”
Bà Lư trên lầu 3 đẩy cửa sổ ra, thấy được dây anten cao cao được dựng thẳng lên: “Đây là dây anten của TV! Quang Hách, cán bộ Thủy, mọi người mua TV rồi hả?”
Bà ta đứng trên lầu 3 hô to như thế, nên có hơn một nửa số người ở phố Ngô Đồng đều nghe thấy.
Người đang vo gạo không kịp rửa lại tay đã chạy ra, người đang nấu cơm thì cũng kệ bếp đang cháy, người đang đi vệ sinh, người đang nghe radio, người đang dệt áo lông, người đang học bài, đều chỉ mới làm được một nửa nhưng nghe được tiếng động thì người lớn người nhỏ gì đều chạy về phía nhà họ Chu.
Trên thang lầu 2, lầu 3 đến nhà họ Chu đều truyền đến tiếng “bịch bịch bịch” của người xuống lầu.
Bàn Cầu xuất hiện, Chu Linh xuất hiện, Kim Xảo Chi xuất hiện, Chu Phục Hưng xuất hiện, bà Lư ông Lư đều xuất hiện, còn có những người khác chen vào từ cửa sau nhà bếp.
Trước cửa, sau cửa, hai mặt đều bị vây kín, phòng khách nhà họ Chu ngay lập tức bị chen đầy, tất cả mọi người đều duỗi dài cổ nhìn về phía căn phòng phía đông.
“Ôi chao! TV này lớn quá vậy! Chắc cũng phải 14 inch đấy! Trong ngõ hẻm của chúng ta lần đầu tiên có người mua cái TV lớn như vậy!”
“Cái này là hiệu Nhật Lập! Là TV nhập khẩu đó!”
“Ối! Màu sắc sống động quá! Đây là TV màu!”
Trong đám người đột nhiên có một người đàn ông kêu la sợ hãi một tiếng, chói tai đến mức giọng cũng khàn khàn, giống như có một quả b.o.m đột nhiên bị ném vào ao, “Bùm” một tiếng nổ mạnh, b.ắ.n nước tung tóe khắp cả trời đất!
Lỗ tai của Thủy Lang không được yên lấy một giây, trong nháy mắt đã bị từng tiếng thét chói tai kích thích đến muốn tuyên truyền giác ngộ!
“Trời ạ! Tôi mới nhìn ra được, lớp ngoài có màu vàng! Đây có nghĩa là TV này TV màu!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
“A! Thật là! Má ơi! Tôi đã lớn như vậy, đây là lần đầu tiên nhìn thấy TV màu!
“Mẹ ruột của con ơi! TV đen trắng nhập khẩu đã đắt hơn TV trong nước rất nhiều, cái này phải bao nhiêu tiền mới mua nổi?”
“Còn là cái TV lớn nhất nữa chứ! 14 inch! Nhà lãnh đạo của chúng tôi mua một cái 12 inch là đã có giá 1580 rồi!”
Tiếng hít thở lập tức vang lên.
Tiếp đó, dường như không có thời gian tạm dừng, âm thanh xôn xao kinh ngạc cảm thán liên tiếp vang lên.
“Đừng nói là tận 2 ngàn đấy nhé! Đại Huy đâu! Anh ta không phải là cán bộ ở nhà máy sản xuất radio sao? Nói thử xem cái TV này bao nhiêu tiền?”
“Khẳng định là hai ngàn đấy, hơn nữa chắc chắn là cán bộ Thủy mua, cô ấy giỏi nhất khu này, chỉ có cô ấy mới có thể bỏ được tiền mua cái này!”
Nhìn thấy bộ dáng khiếp sợ của mọi người, lại thấy biểu tình sợ ngây người của mấy người nhỏ tuổi, Tam Nha đạp chân trần lên trên sàn nhà, phấn khích mà nhảy tới nhảy lui: “Là mợ nhỏ của cháu mua đó!”
Từng ánh mắt kinh ngạc và cảm thán nhìn về phía Thủy Lang.
“Anh xem, tôi không có đoán sai mà, nhất định là cán bộ Thủy mua rồi!”
“Cán bộ Thủy bỏ nhiều tiền mua cái TV này đã là chuyện lạ nhưng theo tôi thấy, cái TV này vậy mà được đặt ở trong phòng Chu Hủy còn lạ hơn đấy!”
“Nghe cũng đúng, TV đắt như vậy được đặt trong phòng mấy mẹ con Chu Hủy, đến thời khắc mấu chốt này là có thể nhìn ra cán bộ Thủy rất tốt bụng!”
“Đúng vậy, tôi đã nói rồi, đứa bé này có tấm lòng rất tốt bụng, lần này là càng có thể chứng minh cô ấy là người tốt!”
Mấy câu nói này nói ra có hơi giả dối, đã từng có người nói Thủy Lang chỉ giả vờ tốt bụng, mấy người từng làm việc đó như bà Lư, cậu mợ, hai vợ chồng Chu Phục Hưng, đều đang mở to hai mắt nhìn đăm đăm vào cái TV to bự đầy màu sắc, trong lòng người này khiếp sợ, người kia hâm mộ, người nọ lại ghen tị.