Xuyên Sách Thập Niên 80: Xé Mặt Cả Nhà Ông Bố Cặn Bã

Chương 529



Thủy Lang dần dần hết buồn ngủ: “Trữ Húc dám làm những chuyện này, thì không thể để lại chứng cứ được, các anh đã điều tra ra được gì chưa?”

 

Chu Quang Hách khen ngợi cười một tiếng: “Đúng vậy, trong những chuyện mà Trữ Húc và Thôn Nam Sách làm, bất kể là tự sản xuất hay buôn lậu xuất khẩu, thì trong mỗi khâu đều có thể tìm thấy bóng dáng của Trữ Húc, nhưng Trữ Húc đều không để lại chứng cứ then chốt nào có thể kết tội ông ta.”

 

Thủy Lang không nói gì, đang suy nghĩ.

 

“Nhưng cô đừng lo, cuộc điện thoại tối nay là gọi từ quân khu, cho dù ông ta không phải là người chịu trách nhiệm chính, thì cũng là biết mà không báo, hơn nữa ông ta vừa đến nhà máy quân đội đã tiến hành cải tiến kỹ thuật rầm rộ, những máy móc ở Thôn Nam Sách, đã xác định sơ bộ chính là những máy móc mà Trữ Húc đã thay thế sau khi cải tiến kỹ thuật, cũng là Trữ Húc thẩm định giá, bán ra với giá rất thấp, cuối cùng đến tay Thôn Nam Sách.”

 

Chu Quang Hách an ủi: “Trong này còn có sự tham gia của xã cung tiêu Nam Sáchi, phá hoại nền kinh tế tập thể, chỗ sẽ không buông tha cho họ đầu tiên chính là tổng xã cung tiêu, nhiều bên đang điều tra, chỉ cần ông ta đã làm, thì chắc chắn sẽ có dấu vết, chỉ cần có dấu vết, thì nhất định có thể điều tra ra chứng cứ, ông ta không trốn thoát được.”

 

“E là ông ta cũng không muốn trốn thoát.”

 

Thủy Lang nhìn Chu Quang Hách: “Anh mau ngủ một lát đi.”

 

Đề tài chuyển hướng đột ngột, Chu Quang Hách sửng sốt: “Bây giờ không có thời gian, Trữ Húc muốn gặp cô, nói chính xác là muốn gặp người đóng giả con gái của ông ta.”

 

Thủy Lang đứng dậy, ngồi bên giường đi giày: “Chiêm Huỷ An có phải cũng phải phối hợp điều tra không?”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

“Bác sĩ và công an đã đến kiểm tra rồi.” Chu Quang Hách cúi người buộc dây giày cho cô: “Bây giờ anh ấy bị thiếu ngủ trầm trọng, thiếu dinh dưỡng nghiêm trọng, cần chuyển đến bệnh viện, hồi phục sẽ nhanh hơn.”

 

“Vậy thì đi thôi.”

 

Mặc dù nhà máy quân sự là doanh nghiệp quân sự, nhưng vẫn thuộc sở hữu toàn dân, công nhân không thuộc sự quản lý của quân đội, sau khi phòng kỷ luật kiểm sát điều tra xong, Trữ Húc bị đưa thẳng đến cục công an tạm giam điều tra.

 

Khi Thủy Lang nhìn thấy ông ta, ông ta đang ngồi trong phòng tạm giam, chải kiểu đầu hói trán đặc trưng của người trung niên, hai bên tóc đã bạc, gầy gò, đeo còng tay, sức sống rất ít, tỷ lệ tử khí cao hơn.

 

Trữ Húc nghe thấy tiếng bước chân, đầu tiên là cúi đầu, tưởng là công an thẩm vấn, một lúc sau, thấy không có động tĩnh gì, từ từ ngẩng đầu lên, vừa nhìn thấy Thủy Lang, lập tức lùi về sau, đây là phản ứng bản năng của cơ thể khi bị kinh hãi, một giây sau, trên mặt xuất hiện vẻ bàng hoàng: “Là cô.”

 

Thủy Lang không nói gì, kéo ghế ngồi xuống.

 

“Không ngờ.” Trữ Húc thở dài: “Mười năm trôi qua, không ngờ lại gặp nhau trong hoàn cảnh như thế này.”

 

Thủy Lang cười nhạt, ánh mắt chế giễu: “Tôi gặp ông trong hoàn cảnh như thế này mới là hợp lý nhất, đúng đắn nhất chứ.”

 

Trữ Húc lại thở dài: “Oan oan tương báo đến bao giờ mới hết đây.”

 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com