"Nếu không có ông giúp đỡ, thì làm sao có oan khuất được."
Trong phòng thẩm vấn, bầu không khí tĩnh lặng.
Thủy Lang cũng không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn ông ta.
Trữ Húc cúi thấp đầu, hồi lâu vẫn không lên tiếng.
Thủy Lang đứng dậy, đi ra ngoài.
"Cô có nhớ con gái tôi không?"
Thủy Lang vẫn tiếp tục đi ra ngoài.
"Cô đã từng gặp con bé rồi!"
Trữ Húc không còn bình tĩnh được nữa, vội vàng lên tiếng: “Con bé đang ở đâu? Cô đã nghe được tin tức từ ai? Đợi đã! Thủy Lang!"
Thủy Lang dừng bước và quay trở lại, ngồi xuống phía sau bàn nhìn ông ta: "Hãy nói điều gì đó mà tôi muốn nghe."
Trữ Húc: "Cô có thể tìm đến đây, chứng tỏ Hỗ Thành đã rất căng thẳng."
"May mà ông không gọi điện thoại." Thủy Lang dựa vào lưng ghế: "Nếu ông gọi điện thoại, thì Trâu Hiền Thực lúc này chắc chắn sẽ rất sốt ruột."
"Không cần tôi gọi điện thoại, chỉ cần một ngày không liên lạc được với tôi, ông ta cũng sẽ nóng ruột."
"Ồ, hai người ngọt ngào thật."
Trữ Húc: "..."
Một lúc sau Trữ Húc vẫn không nói nên lời.
"Nước đến chân mới nhảy." Trữ Húc ngẩng đầu lên: "Mọi việc đều có nhân quả, nhân của tôi, tự tôi sẽ chịu quả, nhưng vẫn chưa đến lúc, cho tôi thêm chút thời gian đi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
"Tôi biết, từ nhỏ ông đã nổi tiếng là thiên tài, lớn lên vẫn là thiên tài, là sự tồn tại có thể khinh thường tất cả các kỹ thuật viên ngành dệt may trên toàn thế giới, đọc nhiều, hiểu biết nhiều." Thủy Lang nhìn ông ta: "Còn tôi thì ngược lại, nên khi nói chuyện, xin ông hãy nói những câu của người bình thường, đừng nói mấy lời mù mờ thần bí."
Trữ Húc: "..."
"Những việc tôi làm, khi đến lúc thì tôi sẽ nhận lấy hậu quả của mình, cô đừng đuổi tận g.i.ế.c tuyệt, năm đó cô có thể sống sót tiếp được cũng là đúng với đạo lý này."
Thủy Lang đánh giá ông ta: "Ý ông là, những chuyện ông làm, chỉ cần ông không muốn thì tạm thời sẽ không ai có thể kết tội ông được?"
Trữ Húc không nói gì, chỉ cúi đầu xuống.
"Để xem ông có thể làm được gì."
Trữ Húc: "..."
Ông ta cảm thấy đứa trẻ này không phải là người bình thường.
Mà là người còn cao hơn ông ta một cảnh giới.
Trước đây mọi người luôn bảo không thể nói chuyện được với ông ta, nhưng nếu gặp được Thủy Lang trước mặt đây, có lẽ bọn họ sẽ sẽ rất muốn nói chuyện với ông ta.
"Oan oan tương báo đến bao giờ." Thủy Lang lặp lại câu nói này rồi chậc một tiếng: "Không ngờ ông lại là một đóa sen trắng già, đúng là tiêu chuẩn kép."
Trữ Húc ngẩng đầu: "Tiêu chuẩn kép gì, sen trắng là sao."
"Ông cũng tàn nhẫn thật." Thủy Lang lắc đầu: "Khen để người ta rất sành sỏi, nếu tôi không đến và không phá hỏng kế hoạch của ông, thì có lẽ những người trong ngôi làng này đều phải c.h.ế.t sạch rồi nhỉ."
Ánh mắt Trữ Húc lóe lên, cuối cùng cũng không còn vẻ "sắp đắc đạo thành tiên" nữa, mà nhìn chằm chằm vào Thủy Lang.
"Thực sự vì con gái nằm trong tay người khác, nên ông mới làm những chuyện đó ư?"
Thủy Lang nói xong, không để ý thấy ánh mắt của ông ta trở nên sắc bén trong thoáng chốc, cô tiếp tục nói: "Tôi thấy con gái chỉ là cái cớ để ông danh chính ngôn thuận làm chuyện thăng quan phát tài. Mấy năm nay, khi mơ thấy con gái, ông có nói một câu nào cảm ơn cô ấy không? Ông nên nói rằng, cảm ơn con gái, nhờ con mà bố mới có được thành tựu như ngày hôm nay, nhờ con mà bố mới có thể bình an vô sự, hưởng vinh hoa phú quý này..."