Chủ nhiệm hội phụ nữ lại giật mình, quay đầu nhìn bà của Hổ Tử, vừa vặn nhìn thấy bà ta đang run rẩy đôi môi thì trong lòng khẽ giật thót: “Có thật không?"
"Cô, cô đừng nói bậy." Bà của Hổ Tử sợ đến mức nói lắp: “Tôi không biết, tôi không biết gì hết!"
"Xem ra bà vẫn còn khả năng suy nghĩ." Thủy Lang nhìn chủ nhiệm hội phụ nữ: “Tôi nghe nói, khi tên thanh niên đang nằm trong bệnh viện này gặp hai xe công an đi qua, còn dám nổ s.ú.n.g tấn công công an, người già trong làng các người khi nhìn thấy tiền thì gan to hơn ai hết, đầu óc cũng bốc đồng hơn ai hết, thế hệ sau này còn to gian hơn thế hệ trước gấp trăm lần, đầu óc lại không còn nữa, nếu cứ tiếp tục thế này, bà nghĩ sẽ ra sao? Đây mới chỉ là những gì tôi thấy, những chuyện các người đã làm thì trong lòng các người rõ hơn ai hết, nếu cứ tiếp tục phát triển như thế này, thì không chỉ là tuyệt tự tuyệt tôn đâu, mà cả thôn Nam Sách cũng sẽ biến mất hoàn toàn."
Môi của chủ nhiệm hội phụ nữ cũng đã bắt đầu run rẩy, trước đây còn thấy may mắn vì mình thông minh, giờ đây lại đột nhiên thấy hận mình đã thông minh, bởi chỉ cần nghĩ sâu xa một chút thôi là cả ngũ tạng lục phủ đều run rẩy.
Bà của Hổ Tử không đứng vững được nữa nên đã vịn tường đi ra ngoài, không dám gây chuyện với Thủy Lang nữa.
Chủ nhiệm hội phụ nữ run rẩy chân tay, cũng lập tức đi theo, không dám nói thêm một lời nào nữa, trong đầu chỉ toàn nghĩ đến việc phải nhanh chóng đến cục công an để báo cho những người đàn ông trong làng biết.
"Trữ Húc đã tỉnh lại, muốn gặp Thuỷ Lang."
"Được, bị quấy rầy thế này thì cũng chẳng thể ngủ được nữa."
Thủy Lang nhìn Chu Quang Hách, chủ yếu là lo lắng cho anh, cô đã ngủ được vài tiếng, còn anh dù trời đã sáng mà vẫn chưa chợp mắt.
"Sắp rồi, xem ông ta có muốn nói gì không, không được bỏ lỡ."
Chu Quang Hách đẩy cửa phòng bệnh, đi vào.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Trữ Húc nằm trên giường bệnh, m.á.u tươi đã được xử lý, quần áo cũng đã được thay thành quần áo bệnh nhân, mũi còn đang thở oxy, cổ tay cũng đang cắm kim, đang treo bình truyền dịch.
Thấy Thủy Lang đến, ông ta cố gắng động đậy, dường như muốn ngồi dậy.
"Nằm xuống đi."
Thủy Lang ngáp một cái, ngồi xuống chiếc ghế bên giường bệnh: “Ông có thể nói được không? Gọi tôi đến có chuyện gì?"
"Nói được." Trữ Húc nói yếu ớt, nhưng vẫn có thể nghe rõ những gì ông ta nói: “...... Con bé ở đâu?"
Thủy Lang khựng lại: “Ở Hỗ Thành."
Trữ Húc rơi nước mắt nơi khóe mắt, không nói gì nữa, Thủy Lang cũng không thúc giục.
Một lúc lâu sau, ông ta lại nói một cách đứt quãng: "Năm đó, cô có biết chuyện gì đã xảy ra không?"
Thủy Lang không nói gì, chỉ nhìn ông ta.
"Năm đó, quan hệ quốc tế xấu đi, các nhà tư bản chấp nhận công tư hợp doanh, trừ tiền lương công nhân, thuế thu nhập, quỹ tích lũy, công ty cho họ bốn phần lợi nhuận, sau đó đổi thành cổ tức cố định, mặc dù họ không thiếu tiền, nhưng vẫn phải tiếp nhận giáo dục tư tưởng, lao động cải tạo trong nhà máy, tự lực cánh sinh, chính sách này mang lại tác động tiêu cực là sản lượng hàng hóa cao cấp bị tồn đọng, tắc nghẽn đầu ra, trong đó bao gồm cả vải cao cấp như lụa."
Trữ Húc thở hổn hển, nghỉ một lát rồi tiếp tục: “Mẹ của cô, bà ấy thực sự có thể hy sinh mọi thứ vì sự phát triển của đất nước, đất nước cũng công nhận bà ấy là nhà tư bản đỏ, năm 1966, hợp đồng cổ tức cố định sắp hết hạn, các nhà tư bản khác đều lo lắng, nhưng bà ấy không hề bận tâm, không có suy nghĩ thà không làm chứ không thể sai, bảo toàn cho bản thân, chủ động viết thư liên lạc thuyết phục những mối quan hệ của mình ở Anh, cuối cùng đã liên lạc được với công ty bách hóa Đại Phúc ở Hồng Kông, giúp vải cao cấp Mậu Hoa công tư hợp doanh mở rộng đầu ra, lúc đó Trâu Hiền Thực là đại diện công ty, còn tôi là tổng công trình sư kiêm phó giám đốc nhà máy, tuy là phó giám đốc, nhưng thực tế lại phải làm việc của giám đốc, nhận được tin mẹ cô mở rộng đầu ra, chúng tôi đều rất phấn khởi."