"Nhân quả luân hồi, tôi thấy chưa chắc đâu." Thủy Lang nhàn nhạt nói: "Nhân của ông, nhưng quả báo đều đổ hết lên người cô ấy."
Giết người g.i.ế.c tâm không gì bằng câu nói này!
Nước mắt Trữ Húc lập tức không chảy ra nổi nữa, như thể đông lại thành những mũi băng nhọn và từ từ rơi vào tim, môi bị đông thành màu tím đen, từ từ buông tay xuống như một xác chết, nhìn Thủy Lang.
"Ông giúp kẻ ác làm nhiều chuyện xấu trong ba mươi năm." Thủy Lang vẫn không bỏ qua: “Cô ấy phải chịu giày vò cả về thể xác lẫn tinh thần, cũng là ba mươi năm, ông có thể tiếp tục quyết định của mình, thêm mười năm, hai mươi năm, hay ba mươi năm nữa, cũng không biết cô ấy có thể sống được bao lâu..."
"Câm miệng... Không..."
Trữ Húc ôm ngực, nước mắt nóng hổi lại chảy ra: “Không, khụ... khụ... khụ..."
Máu tươi phun ra từ miệng Trữ Húc, nhưng ông ta không hề để ý, nửa khuôn mặt toàn là máu, dùng hết sức lắc đầu: “Không... Tôi không làm nữa... Tôi không làm nữa! Tôi không làm nữa!!"
Thủy Lang nhìn ông ta bị công an đưa đi, từng ngụm m.á.u tươi trào ra từ miệng.
Ánh mắt Trữ Húc vẫn nhìn cô, thở hổn hển: “... Cứu con bé... Tôi không làm nữa đâu... Cứu con bé đi..."
"Ông ta bị bệnh tim bẩm sinh."
Ngoài phòng phẫu thuật, bác sĩ cầm bệnh án của Trữ Húc: “Đã phẫu thuật bốn lần rồi, vì ý chí sinh tồn rất mạnh nên lần nào cũng đều rất thành công, có thể sống tiếp và làm việc như người bình thường, hiện tại coi như đã ổn định, nhưng chúng tôi phát hiện ra ông ta không còn ý chí cầu sinh mãnh liệt và kiên định như trước nữa, tiếp theo có lẽ sẽ gặp nguy hiểm."
Tổ trưởng tổ chuyên án Cung Lãng gật đầu, nhìn Chu Quang Hách và Thủy Lang: “Tạm thời đã an toàn, hai người cũng về nghỉ ngơi trước đi, trời sắp sáng rồi, việc tiếp theo cứ giao cho chúng tôi là được."
"Vất vả rồi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Chu Quang Hách vừa quay đầu nhìn Thủy Lang, phía sau đột nhiên truyền đến tiếng quát lớn: "Là cô!"
Thủy Lang quay đầu lại, nhìn thấy hai người phụ nữ đều là người ở thôn Nam Sách, một trong số đó là vợ của Tạ Nhị, là chủ nhiệm hội phụ nữ.
Chủ nhiệm hội phụ nữ nhìn Thủy Lang với vẻ đầy ác ý và xông tới: “Đồ lừa đảo! Làm hại cả thôn chúng tôi, cô sẽ phải c.h.ế.t không toàn thây!"
Chu Lăng Hách chĩa thẳng s.ú.n.g vào người phụ nữ.
Hai người phụ nữ lập tức sợ hãi, vội vàng dừng chân lại.
Người này thực sự dám nổ s.ú.n.g ư, Hổ Tử vẫn đang nằm trong bệnh viện kia kìa!
"Tôi đã hại cả làng các người sao?" Thuỷ Lang vòng tay trước ngực: “Là tôi đã cứu cả làng các người, không nói lời cảm ơn tử tế cũng thôi vậy, giờ lại còn nguyền rủa tôi, đúng là làm người tốt chẳng dễ dàng gì."
Chủ nhiệm hội phụ nữ"phì khinh" một tiếng, sau khi phỉ xong thì lập tức nhìn họng súng: “Cô cứu chúng tôi, nhưng cả làng chúng tôi đều bị công an bắt đi, toàn bộ tài sản trong làng đều bị tịch thu, đều là do cô hại đấy, cô bảo cứu chúng tôi cái nỗi gì!"
"Tôi thấy tuy tuổi bà chẳng còn nhỏ nữa, nhưng chắc bà cũng không biết rõ chuyện của Trữ Húc năm đó."
Thủy Lang nhìn sang người phụ nữ lớn tuổi hơn: “Có lẽ bà nên biết, tại sao Trữ Húc lại họ Trữ chứ không phải họ Tạ?"
Bà của Hổ Tử sững sờ: “Ý cô là gì?"
"Xem ra bà đã biết rồi." Thủy Lang cười khẩy: “Bỏ qua mọi ân oán trước mắt, hãy thử đứng trên góc độ của một người ngoài cuộc mà xem, năm đó các người đã đối xử với mẹ góa con côi như thế nào? Hại c.h.ế.t người mẹ đang trong thời gian ở cữ, vứt bỏ đứa trẻ này và chiếm đoạt nhà cửa của họ, bốn mươi năm sau, đứa trẻ này trở về nhận tổ quy tông, các người chỉ dựa vào việc năm đó nó còn là một đứa trẻ sơ sinh nên chẳng nhớ gì cả, mà ung dung cho rằng nó sẽ mang lại cho các người tiền tài danh vọng, chứ không phải là trở về để trả thù sao?"