Xuyên Sách Thập Niên 80: Xé Mặt Cả Nhà Ông Bố Cặn Bã

Chương 540



Chu Quang Hách đến học tại trường Công an Châu Nam, kết quả là trong thời gian nửa tháng, anh toàn giải đáp cho người khác, đưa ra hướng phá án mà ngay cả giáo viên của trường công an cũng phải theo anh để thảo luận về những câu hỏi khó trong công tác điều tra.

 

Cùng lúc đó, thông qua Thủy Lang, anh còn cung cấp cho Bộ Công an Châu Nam một vụ án lớn, sau khi phá án, không chỉ toàn Bộ Công an Châu Nam được khen thưởng, mà chiến sĩ Tiểu Ngô cũng đã giành được huân chương công trạng hạng ba vinh dự như lời Chu Quang Hách nói.

 

Lúc đến ga tàu, mọi người trong Bộ Công an và tổ chuyên án đều đặc biệt mang đặc sản địa phương đến tặng cho Chu Quang Hách và Thủy Lang, Tiểu Ngô cũng cố ý chuẩn bị một số đặc sản nông thôn, giao cho Thủy Lang và Chu Quang Hách mang về.

 

Trong vòng nửa tháng, Cố Trường Dật đã dẫn theo những chiến sĩ biệt kích mới được tuyển chọn đến đảo Mân Côi để huấn luyện, Chu Quang Hách và Thủy Lang đi từ thành phố Châu nên không gặp mặt, nhưng lại nhận được gói quà đặc sản mà anh ấy đã chuẩn bị.

 

Đến đây một chuyến, hai người họhoàn toàn không cần tự mình đi mua sắm ở hợp tác xã hay mua gì về nữa.

 

Dẫn Chiêm Hủ An lên tàu cùng bước lên chuyến tàu trở về Hỗ Thành.

 

Vé tàu của Chiêm Hủ An là vé thanh niên tri thức về thành do Cục Công thương đặt trước, nên không thể đổi thành giường nằm.

 

Nhưng sức khỏe anh ta yếu nên Thủy Lang đã nhường giường nằm trên của mình cho anh ngủ.

 

Chu Quang Hách định đi ngồi ở chỗ ngồi cứng của Chiêm Hủ An, nhưng đã bị giữ lại.

 

"Đừng đi nữa, cứ ngồi đây đi, chúng ta thay phiên nhau ngủ xem bên ngoài có phụ nữ và người già bế trẻ con nào cần chỗ ngồi thì nhường cho họ ngồi."

 

Thủy Lang dựa vào thành toa tàu, xé khô mực ra ăn: “Anh cũng ăn một miếng đi, hơi mặn nhưng khá thơm."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

 

Chu Quang Hách nhận lấy và cho vào miệng nhai, nhìn ra ngoài toa tàu, thời buổi này tàu nào cũng đông, ngoài giường nằm, ghế cứng, còn bán cả vé đứng, nên toa tàu chật cứng người.

 

Họ tìm thấy một người phụ nữ đang bế một đứa trẻ, trên lưng còn địu một đứa, bên chân còn đứng hai đứa trẻ nên đã nhường chỗ cho cô ấy ngồi, sau khi nhận được một tràng cảm ơn thì họ trở về toa tàu.

 

"Thủy Lang, mắt nhìn người của em tốt hơn mẹ em."

 

Đột nhiên có tiếng nói truyền đến từ trên đầu, Thủy Lang nghiêng đầu nhìn lên, vừa vặn nhìn thấy khuôn mặt hơi có sắc khí của Chiêm Hủ An sau nửa tháng dưỡng bệnh ở bệnh viện: “Anh không ngủ à?"

 

"Không ngủ nữa, mấy ngày nay cứ ngủ mãi." Chiêm Hủ An đưa tay nhận sợi mực khô mà Thủy Lang đưa cho: “Thật ra trong lòng tôi rất bất an, cứ sợ sẽ xảy ra chuyện gì trên tàu."

 

"Yên tâm đi, nếu có chuyện gì xảy ra thì cũng không phải là lúc này." Thủy Lang cầm cốc men chuẩn bị sẵn và uống sữa mạch nha đã pha: “Hiện giờ ông ta vẫn chưa đến bước đường cùng nên không thể liều c.h.ế.t chiến đấu vào thời điểm này, kéo chúng ta c.h.ế.t chung được."

 

"Có muốn ăn mì ăn liền không?"

 

Chu Quang Hách lấy ra một gói mì màu vàng từ trong túi, anh chưa từng ăn hay nhìn thấy bao giờ, đây là loại mì mà lúc trước Thủy Lang nhìn thấy trong cửa hàng kiều hối và nói tên.

 

Cô nói loại mì này có thể ăn sống trực tiếp, nếu dùng nước nóng chế vào thì sẽ trở thành mì nước, rất tiện lợi nên gọi là mì ăn liền.

 

Thủy Lang cười thành tiếng: “Sao anh lại tò mò về cái này thế, hỏi em mấy lần rồi mà, anh ăn đi, giờ em muốn nếm thử hết những món điểm tâm này."

 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com