"Chỉ có sáu gói thôi, ở Hỗ Thành không thấy bán đâu, về là không mua được nữa." Chu Quang Hách không nỡ ăn: “Đợi khi nào em ăn, anh nhìn thôi là được."
Thủy Lang vỗ sạch vụn mực khô trên tay, cầm lấy cốc men của Chu Quang Hách và mở nắp ra.
Xé bao bì mì ăn liền, dưới ánh mắt tò mò của Chu Quang Hách và Chiêm Hủ An, bẻ đôi một miếng mì hình vuông và thả nửa lớn hơn vào cốc men.
Nửa còn lại thì chia thành ba phần, tự mình ăn một phần, còn lại chia cho hai người tò mò đang nhìn chằm chằm kia mỗi người một phần.
"Tôi không ăn."
"Anh cũng không ăn."
"Ăn đi, ăn xong sẽ không còn tò mò nữa."
Hai người đàn ông nhận lấy miếng mì ăn liền nhỏ mà coi như một báu vật, nhìn một cách lạ lẫm, sau đó còn không nỡ cho hết vào miệng mà chỉ cắn một nửa.
Chiêm Hủ An kinh ngạc nói trước: "Giòn ư? Có mùi lúa mì."
"Thơm lắm." Chu Quang Hách nhìn chằm chằm vào miếng mì trên tay: “Nếu mang ra chiến trường ăn sẽ rất tiện."
Thủy Lang cười nhìn hai người, sau đó xé một gói gia vị đổ vào mì ăn liền, rồi đưa cho Chu Quang Hách: “Đổ nước nóng vào gần ngập mặt mì."
Chu Quang Hách lấy về nửa cốc men nước nóng, một đường mùi thơm hấp dẫn tất cả hành khách, ánh mắt bọn họ đều nhìn theo anh.
Vừa vào toa tàu, Thủy Lang đã hít mũi: “Mùi này, quả nhiên... rất thơm."
Quả nhiên rất hợp cho lúc đi tàu hỏa.
Chu Quang Hách đặt lên bàn giữa, vừa định nói mì vẫn còn cứng, thì thấy Thủy Lang cầm nắp cốc men đậy lại rồi ngồi xuống mép giường, bóc trứng trà, bóc xong thì thả trứng trà vào trong nước mì, sau đó lại bắt đầu dùng đũa móc thịt hộp ra, móc được một nửa cũng thả vào trong mì.
Chiêm Hủ An và Chu Quang Hách nhìn chăm chú, giường dưới phía đối diện không có người, không biết cán bộ giường trên đã bị mùi thơm đánh thức từ lúc nào, nằm nghiêng bên mép giường nuốt nước miếng.
"Mì mềm rồi."
Thủy Lang mở nắp, cầm đũa xới mì ra: “Ta da~ Mì ăn liền phiên bản sang chảnh~"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Ba người đàn ông trong toa giường nằm đều ngóng cổ nhìn vào cốc men, thấy những sợi mì vàng ươm cuộn tròn, nước dùng trong veo, trên mặt mì xếp một quả trứng trà đã bóc vỏ, một miếng thịt hộp dày cộp, nhìn thôi đã thấy thèm.
Quan trọng hơn là loại mì này còn tỏa ra một mùi thơm cực kỳ hấp dẫn, khiến người ta không tự chủ được mà chảy nước miếng.
Không biết từ lúc nào, họ đều nhìn Thủy Lang với ánh mắt ngưỡng mộ.
Thủy Lang gắp một đũa mì, đưa đến bên miệng Chu Quang Hách: “Nếm thử đi, đây là một cách ăn khác."
Chu Quang Hách sửng sốt, nhận ra có hai ánh mắt đang ngưỡng mộ và ghen tị hơn nữa, anh không nói rằng không ăn nữa mà mở miệng ăn sợi mì, vừa nhai vừa cười thỏa mãn.
Ánh mắt của hai người trên giường lập tức lại càng ngưỡng mộ hơn nữa, ghen tị hơn nữa, tiếng nuốt nước miếng cũng to hơn nữa!
Nhìn thôi cũng biết là loại mì này rất ngon!
Thủy Lang "xì xụp" ăn một ngụm mì lớn, cắn một miếng thịt hộp rồi từ từ nhai, sau đó húp một ngụm nước dùng, vô cùng thỏa mãn!
Ăn xong thì đưa cho Chu Quang Hách để anh tiếp tục ăn.
"Chỉ có một đôi đũa thôi, hai người đều nói không ăn nên tôi không lấy thêm từ căng tin, tôi không chia cho anh được đâu."
Lời này là nói với Chiêm Hủ An trên giường trên.
"Hai người cứ ăn đi."
Chiêm Hủ An nói xong thì nằm xuống.
Không biết có thể bắt tàu quay đầu lại không, để anh ta về thành phố Châu mua hai gói, à không, phải mua mười gói đổ vào chậu men để ăn.
"Thật sự rất tiện lợi." Chu Quang Hách uống nước dùng: “Cho dù là hành quân đánh giặc hay truy bắt tội phạm đến tận hang ổ, có thứ này thì có thể làm cơm ăn."
"Anh thông minh thật."
Đây là mì tôm, sau này còn có mì bò hầm, mì cải chua bò, mì cà chua bò, mì hải sản tổng hợp, mì gà nấm hương...
Thủy Lang nhận lấy cốc men, húp một ngụm nước mì: “Thoải mái quá~"