Đang là những ngày lạnh nhất của tháng Chạp.
Giữa trưa, mặt trời lên cao, tuyết đã ngừng rơi nhưng mỗi cơn gió thổi qua vẫn mang theo cái lạnh thấu xương.
Trong thành Định An, nhà nhà ven đường đều treo đèn lồng đỏ, người dân và thương khách qua lại tấp nập. Thỉnh thoảng, xe ngựa của các công tử, tiểu thư nhà quyền quý đi qua, để lại trên đường những vệt bùn lầy lội.
Dù trận bão tuyết năm nay chỉ vừa mới tan, nhưng khắp nơi trong thành vẫn tràn ngập không khí hân hoan đón Tết.
Một thiếu niên trạc mười lăm, mười sáu tuổi bước ra từ hiệu thuốc. Giữa mùa đông khắc nghiệt, hắn vẫn chỉ mặc một lớp áo đơn, vì không vừa người nên ống quần bị hụt mất một tấc, để lộ mắt cá chân đã đông đến tím bầm.
Hắn xách túi thuốc, men theo con phố sầm uất đi thẳng ra ngoại thành, rồi dừng lại trước một sạp bánh màn thầu, lấy ra những đồng xu cuối cùng.
“Ông chủ, cho một cái màn thầu.”
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện. Để tránh các robot của các website lấy bản edit của mèo một cách vô tội vạ, vui lòng liên hệ fanpage: liên hệ mèo lấy pass đọc phần còn lại sớm nhất nhé ạ.
“Được thôi.”
Người bán hàng gói chiếc bánh nóng hổi lại, ngẩng đầu lên, nhìn dáng vẻ gầy gò, mặt mày tái nhợt trong bộ quần áo mỏng manh của thiếu niên, không khỏi thầm thở dài.
Mùa đông năm nay lạnh lạ thường. Với các quan to quý tộc thì chẳng ảnh hưởng gì, dân thường sống trong thành như họ tuy có khổ hơn một chút, nhưng cũng không phải là không chịu đựng nổi.
Chỉ thương cho những đứa trẻ nghèo khó, không nơi nương tựa như thế này, e là lại có không ít đứa không qua khỏi mùa đông.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Nghĩ vậy, người bán hàng lấy thêm một cái màn thầu nữa, đưa cả hai cho thiếu niên.
“Cầm lấy mà ăn đi. Xem thời tiết này, mấy hôm nữa chắc lại có tuyết đấy.”
Thiếu niên ngẩn người, rồi mỉm cười biết ơn.
“Đa tạ ông chủ.”
Vốn dĩ hắn đã có nét mày tuấn tú, chỉ là vì gánh vác việc nhà từ sớm nên trông có vẻ chững chạc, nặng nề, che lấp đi vẻ ngoài. Giờ ngẩng đầu lên cười, thần sắc tươi tỉnh hơn một chút, cuối cùng cũng lộ ra dáng vẻ khôi ngô vốn có.
Cảm ơn người bán hàng xong, thiếu niên, cũng chính là Ngu Tùng Trạch, cẩn thận cất hai chiếc bánh màn thầu vào trong lòng ngực, rồi mới men theo con đường chính chạy ra ngoài.
Hắn không phải người trong thành, mà sống nương tựa cùng em gái nhỏ Ngu Niệm Thanh ở một thôn làng gần thành Định An.
Từ đầu đông, tuyết lớn đổ xuống, Tiểu Niệm Thanh liền đổ bệnh, sốt cao hôn mê suốt năm ngày liền.
Các lão nhân trong làng đều nói con bé không qua khỏi nổi, mới chưa đầy bốn tuổi thì sao chịu được trận ốm hành hạ thế này?
Nhưng Ngu Tùng Trạch vẫn dốc hết tiền tiết kiệm để mời đại phu và mua thuốc. Giờ đây, dù đã tiêu sạch tiền bạc đến mức tưởng chừng vô vọng, em gái hắn lại khá hơn một cách thần kỳ. Tuy vẫn còn sợ lạnh và sốt nhẹ, nhưng ít ra đã có chút tỉnh táo, không còn hôn mê bất tỉnh như trước nữa.
Hắn vội vã về thăm em gái, chẳng còn thấy lạnh nữa, cứ thế chạy một mạch. Chẳng biết xe ngựa nhà giàu nào từ phía đối diện đi tới, Ngu Tùng Trạch vội nép sang một bên.
Khi xe ngựa lướt qua, hắn nghe thấy tiếng một đứa trẻ hờn dỗi vọng ra từ bên trong: "Ta không cần cái đồ rách này, không cần, hu hu hu…”