“Vâng, vâng, tiểu nhân sẽ cho người đi mua thứ khác cho thiếu gia ngay, thiếu gia đừng giận…”
Xe ngựa vụt qua, tấm rèm được vén lên, một bàn tay trắng trẻo mập mạp ném thứ gì đó ra ngoài, rồi kiêu hãnh đi mất.
Ngu Tùng Trạch chạy tới, thấy đó là một con hổ bông màu đỏ rất xinh xắn, nhưng một nửa đã lấm trong bùn. Hắn vội nhặt lên lau sạch, trong lòng vui sướng.
Sắp Tết rồi, trong nhà chẳng có món đồ nào mang không khí ngày Tết, hắn lại không có tiền mua cho em gái thứ gì. Món đồ chơi bằng vải trước kia đã vá đi vá lại đến nát bươm, nhìn thấy con hổ này, cô bé nhất định sẽ rất vui.
Ngu Tùng Trạch rời thành Định An, bên ngoài chỉ có rừng cây và đất hoang, gió thổi qua càng thêm lạnh lẽo.
Thôn hắn ở tuy là nơi gần thành Định An nhất, nhưng vì bão tuyết, con đường đất với con mương sâu hoắm bên cạnh đã bị tuyết lấp đầy, chỉ còn lại một lối đi ngoằn ngoèo do dân làng và thợ săn mở ra.
Ngu Tùng Trạch vội vã chân trước chân sau, mất một canh giờ sau, phía trước cuối cùng cũng hiện ra một thôn trang nhỏ ẩn mình trong màu tuyết trắng. So với thành Định An, trong thôn vắng vẻ và yên tĩnh hơn nhiều.
Khi đi xuyên qua thôn về đến cửa nhà, ngón tay của thiếu niên đã đông cứng cả lại.
Ngu Tùng Trạch cẩn thận đẩy hé một khe cửa, lách người vào rồi nhanh chóng đóng sập cửa gỗ lại, như thể sợ một tia gió lạnh lọt vào.
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện. Để tránh các robot của các website lấy bản edit của mèo một cách vô tội vạ, vui lòng liên hệ fanpage: liên hệ mèo lấy pass đọc phần còn lại sớm nhất nhé ạ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Căn nhà này có thể miêu tả bằng bốn chữ “nhà không có gì”. Trong phòng chỉ có một cái giường đất, một ít đồ lặt vặt, một bộ bàn ghế đơn sơ và một cái bếp lò, ngoài ra không còn gì khác.
Trên giường đất, một cô bé chừng ba tuổi hơn đang cuộn mình trong chăn ngủ li bì.
Cô bé được chăm sóc rất kỹ, quấn chặt trong chăn, bên trong còn mặc một chiếc áo bông vá chằng vá đụp, trùm kín từ đầu đến chân, chỉ để lộ ra khuôn mặt.
Da cô bé trắng bệch, ngũ quan tuy tinh xảo đáng yêu nhưng lại không có vẻ bầu bĩnh của trẻ con, gương mặt nhỏ lại gầy gò, trông yếu ớt đến đáng thương.
Ngu Tùng Trạch đứng cạnh xoa xoa tay, đợi cho hơi lạnh trên người tan bớt, mới xách đồ đi đến bên giường đất.
Hắn đặt con hổ bông ở nơi cô bé vừa mở mắt là có thể thấy, sau đó đến bên bếp lò nhóm lửa, bắc thuốc lên sắc, tiện thể hâm lại cái bánh màn thầu đã cứng ngắc trên đường về.
Hôm qua, nhà thím Lưu trong thôn có hầm canh gà, biết hoàn cảnh hai anh em khó khăn nên đã sai con trai mang sang một bát. Chỉ là lúc đó em gái đã ngủ rồi, Ngu Tùng Trạch cũng không nỡ uống một mình, giờ hâm lại cùng lúc là vừa hay.
Đợi đến khi màn thầu và canh gà đều đã nóng, Ngu Tùng Trạch bưng lên giường đất, liền thấy em gái đang ngủ mà đôi mày nhỏ vẫn khẽ chau lại, không biết là vì bệnh khó chịu hay là đang gặp ác mộng.
Cha mẹ mất sớm, để lại cho Ngu Tùng Trạch mới mười một, mười hai tuổi đứa em gái vừa tròn tháng.
Một đứa trẻ dắt díu một đứa trẻ lớn lên, không ai biết Ngu Tùng Trạch nhỏ tuổi đã phải chịu bao nhiêu khổ cực, và trên đời này cũng không ai thương yêu em gái mình hơn hắn.