Xuyên Sách Tiểu Sư Muội Được Dàn Phản Diện Cưng Chiều

Chương 13





Không ngờ, Lưu Kế Nhân lại tìm được thật.

“Chắc chắn là hắn ta rồi!” Ngụy Nhiêu không nén được sự phấn khích, nàng hỏi: “Thiếu niên đó đang ở đâu, nhà bọn họ ở đâu?”

Lưu Kế Nhân lắc đầu nói: “Tiểu nhân đã hỏi đại phu ở y quán, hắn ta mới lấy thuốc một lần vào hôm qua, nhưng theo liệu trình thì đó cũng là thang thuốc cuối cùng. Vị đại phu đó nói đứa trẻ mà hắn ta muốn cứu chưa đầy bốn tuổi, bệnh lại nặng, e là không sống được bao lâu.”

Ngụy Nhiêu thầm cười lạnh, Ngu Niệm Thanh là ai chứ, có kiếm cốt hộ thể, khí vận gia thân, cho dù tất cả trẻ con trong thiên hạ có c.h.ế.t yểu hết, nó cũng chắc chắn sẽ không chết.

Nàng lại nghĩ đến chuyện kiếp trước khi còn ở ngoại môn, cô bé kia rưng rưng nước mắt nói rằng anh trai mình c.h.ế.t trong tay người hầu của Ngụy gia, lòng nàng ta liền khẽ động.

“Cha ta dạo này có động thái lớn nào trong thành không?” Ngụy Nhiêu nói: “Gia cảnh của hai huynh muội này nghèo khó, chắc chắn sẽ ra ngoài mưu sinh. Đi tra xem trong số những người làm công nhật mới tuyển có thiếu niên nào họ Ngu không.”

Lưu Kế Nhân do dự một chút rồi nói: “Gần đây trong phủ không có dự định kinh doanh gì, gió tuyết cũng quá phiền nhiễu.”

Sự kiên nhẫn của Ngụy Nhiêu đối với phàm nhân đã đến giới hạn. Nàng chỉ cảm thấy tất cả mọi người xung quanh đều ngu ngốc không ai bằng, không được một phần vạn so với đám tu tiên nhị đại bản địa ở Tu Tiên giới, nói chuyện cũng thật mệt mỏi.

Nàng mất kiên nhẫn nói: “Không có thì tìm một nơi nào đó đập đi xây lại, cả thành chỉ có chúng ta tuyển người, chẳng phải sẽ dễ tìm hơn sao?”

Một câu của Ngụy Nhiêu, làm ra làm vào cũng tốn không ít bạc.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Lưu Kế Nhân không dám nói nhiều thêm, hành lễ rồi nhanh chóng lui xuống sắp xếp.

Trưa hôm đó, tin tuyển người làm được loan ra ngoài.

Cuộc sống khổ cực, không ít người nghèo đã đói rét lắm rồi. Bỗng nhiên thấy có việc để làm, cho dù chủ nhân là Ngụy gia giàu lên bất nhân, cũng khiến không ít người phấn chấn.

Kết quả khi đến nơi mới biết, lần này Ngụy gia tuyển người yêu cầu rất hà khắc, không cần kinh nghiệm hay sức lực, chỉ cần những người trẻ tuổi từ mười lăm đến hai mươi.

Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện. Để tránh các robot của các website lấy bản edit của mèo một cách vô tội vạ, vui lòng liên hệ fanpage: liên hệ mèo lấy pass đọc phần còn lại sớm nhất nhé ạ.

Ngụy Nhiêu ngồi trong phủ tiểu thư ấm áp như mùa xuân, nàng ta nhắm mắt dưỡng thần, trong lòng lặp đi lặp lại những thông tin mình biết từ kiếp trước để giúp bản thân bình tĩnh lại.

Lần này tin tức đến rất nhanh, chưa đầy một canh giờ, Lưu Kế Nhân đã lại tới cửa.

“Tiểu thư, có một thiếu niên mặc áo đơn, tên là Ngu Tùng Trạch đã đăng ký tham gia, hơn nữa còn yêu cầu được trả công theo ngày. Tiểu nhân cảm thấy rất giống người chúng ta cần tìm.” Lưu Kế Nhân thăm dò hỏi: “Có cần tiểu nhân đi hỏi han một chút không ạ?”

Ngụy Nhiêu mở mắt.

“Không cần, ta sẽ tự mình đi một chuyến.” Nàng trầm giọng nói.

Tuyết dần nhỏ lại, một chiếc xe ngựa không mấy nổi bật lặng lẽ chạy qua con đường chính, dừng ở đối diện sản nghiệp Ngụy gia đang bị đập đi xây lại.

Ngụy Nhiêu ngồi trong xe ngựa, nàng đưa tay vén rèm lên, theo sự chỉ dẫn của Lưu Kế Nhân nhìn về một người đang bận rộn trong sân.