Xuyên Sách Tiểu Sư Muội Được Dàn Phản Diện Cưng Chiều

Chương 12





Tình cảm giữa Ngu Niệm Thanh và bọn họ thực sự quá sâu đậm, điều này khiến cho Ngụy Nhiêu bây giờ mỗi lần động sát ý với con bé, nơi lồng n.g.ự.c bị Thẩm Vân Sơ đ.â.m thủng lại âm ỉ đau.

Ngụy Nhiêu không kìm được mà nghĩ, nếu chuyện này bị bọn họ biết được, nàng nhất định sẽ bị họ ăn tươi nuốt sống, c.h.ế.t vô cùng thê thảm, phải không?

Ý nghĩ này vừa nảy lên, Ngụy Nhiêu liền đưa tay tát vào mặt mình một cái.

Nàng nghiến chặt răng.

“Có chút tiền đồ đi, Ngụy Nhiêu.” Thần sắc Ngụy Nhiêu u ám, nàng lẩm bẩm một mình: “Không có Ngu Niệm Thanh, ngươi mới là sư muội mà họ phải bảo vệ…”

Giọng nói âm lãnh của nàng dần hòa vào tiếng gió lạnh ngoài cửa sổ.

Đúng lúc này, tiếng bước chân từ bên ngoài truyền đến, nha hoàn thân cận của nàng là Hồng Tụ chạy vào.

“Tiểu thư, Lưu thúc về rồi ạ!”

Ngụy Nhiêu ngẩng đầu, đột ngột đứng dậy.

“Mau cho ông ta vào!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Lưu thúc tên là Lưu Kế Nhân, là hạ nhân mà Ngụy lão gia đã cử cho con gái từ nhiều năm trước, ngày thường giúp nàng quản lý đám người hầu trong tiểu thư phủ, xem như là quản gia.

Nhưng mỗi khi Ngụy Nhiêu muốn làm những chuyện mờ ám, ví dụ như ngấm ngầm hủy dung một tiểu thư nào đó mà nàng ghét, hay là cưỡng ép "mời" vài thiếu niên nhà thường dân mà nàng để mắt đến về mua vui, đều do một tay Lưu Kế Nhân thực hiện. Ông ta chính là con ch.ó săn đắc lực không ai hơn của Ngụy phủ, bản thân khi ở bên ngoài cũng ức h.i.ế.p dân lành, đúng là chủ nào tớ nấy.

Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện. Để tránh các robot của các website lấy bản edit của mèo một cách vô tội vạ, vui lòng liên hệ fanpage: liên hệ mèo lấy pass đọc phần còn lại sớm nhất nhé ạ.

Chuyện lớn như tìm Ngu Niệm Thanh, thân phận tiểu thư mười mấy tuổi của Ngụy Nhiêu bây giờ không thể tự mình ra tay, chỉ có giao cho Lưu Kế Nhân mới yên tâm.

Bên này, Lưu Kế Nhân vội vã từ ngoài bước vào, mang theo một luồng khí lạnh. Vai ông ta dính đầy tuyết, người và giày đều lấm lem bùn đất, vừa nhìn đã biết là bôn ba bên ngoài suốt.

“Lưu thúc, sao rồi?” Ngụy Nhiêu khẽ hỏi, giọng nói có một tia căng thẳng mà chính nàng cũng không nhận ra.

“Nhận được sự tín nhiệm của tiểu thư, mấy ngày nay tiểu nhân đã điều tra khắp các hộ dân thường trong thành Định An nhưng không có kết quả. Do đó, tiểu nhân đoán rằng huynh muội họ Ngu mà ngài nói không phải người trong thành, liền định tra xét sổ sách của các cửa hàng lớn. Nhưng sản nghiệp của các gia tộc khác, ta rất khó nhúng tay vào.”

Lưu Kế Nhân hành lễ, báo cáo từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ: “Tiểu nhân đành phải tra từ những cửa hàng do người ngoài thành mở, tổng cộng tra được ba mươi chín người họ Ngu. Cuối cùng, ở y quán phía đông thành phát hiện một thiếu niên họ Ngu khoảng mười lăm, mười sáu tuổi có đăng ký, đối tượng mà hắn ta hỏi mua thuốc lại là một đứa trẻ ba, bốn tuổi…”

Ngụy Nhiêu nghe gã đàn ông lải nhải mà lòng bực bội. Vẫn là nhờ mấy năm ở kiếp trước đã rèn giũa được chút nhẫn nhịn, nàng mới kiên nhẫn nghe hết một tràng vô nghĩa của Lưu Kế Nhân, cuối cùng cũng nghe được điều mình muốn.

Mắt nàng tức khắc sáng lên.

Thực ra Ngụy Nhiêu cũng không biết rõ hoàn cảnh gia đình của Ngu Niệm Thanh, kiếp trước nàng cũng chỉ giả vờ quan tâm con bé vài ngày, chỉ biết nó có một người anh trai đã chết, nên chỉ có thể dựa vào đó làm manh mối để tìm kiếm.