Xuyên Sách Tiểu Sư Muội Được Dàn Phản Diện Cưng Chiều

Chương 5





Nàng đã suýt nữa thì chấp nhận số phận.

Cho đến khi trong một cuộc đại hội tỷ thí của tông môn, nàng chen chúc giữa vô số đệ tử, lần đầu tiên từ xa trông thấy những thiên chi kiêu tử ngồi cạnh các vị đại tôn giả.

Các đệ tử bình thường ngồi trên khán đài bên ngoài được chống đỡ bằng phù chú, nhìn qua đen nghịt một mảng, nhỏ bé như loài kiến.

Còn những người kia là thân truyền đệ tử của các vị tôn giả, cũng là những người xuất sắc nhất trong thế hệ trẻ. Chỉ có vài người bọn họ mới có tư cách ngồi sau lưng các tôn giả, ở vị trí trung tâm của khán đài, chịu sự ngưỡng vọng của vô số đệ tử.

Trong đó có ba nam hai nữ, năm vị sư huynh sư tỷ này đều tuấn mỹ thanh tao, phiêu dật như tiên, dường như mang một khí chất riêng, tách biệt hẳn với những người khác.

Cũng chính lúc này, Ngụy Nhiêu đã nhìn thấy đại sư huynh của Trường Hồng kiếm tông – Thẩm Vân Sơ.

Mày Thẩm Vân Sơ như nét vẽ, khí chất cao ngạo lãnh đạm. Hắn mặc y phục đen, tôn lên dáng người cao thẳng như tùng bách, bên hông đeo thanh Mặc Ly tiên kiếm của mình. Ngay khoảnh khắc xuất hiện, hắn đã trở thành tiêu điểm của mọi ánh nhìn.

Chỉ có hắn, một đệ tử duy nhất, lại được ngồi cùng hàng với các bậc tôn giả tiền bối. Trong một kiếm tông quy củ nghiêm ngặt như vậy, đủ thấy địa vị của hắn đặc biệt đến nhường nào, thậm chí còn vượt xa năm vị thân truyền đệ tử còn lại.

Thẩm Vân Sơ tu luyện mới một trăm năm mươi năm đã đạt đến Phân Thần kỳ.

Hắn không chỉ là một kỳ tài kiếm tu hiếm thấy, mà còn tôi luyện được uy thế sắc bén và sát khí trên chiến trường ở biên giới yêu ma. Hắn là người lạnh lùng ít nói, phần lớn đệ tử Trường Hồng, thậm chí cả các tiểu trưởng lão coi quản các phân phong cũng vô cùng kính sợ hắn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Chỉ có năm vị thiên chi kiêu tử kia mới có thể trò chuyện vui vẻ với hắn, đổi lại được chút phản ứng ôn hòa của Thẩm Vân Sơ.

Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện. Để tránh các robot của các website lấy bản edit của mèo một cách vô tội vạ, vui lòng liên hệ fanpage: liên hệ mèo lấy pass đọc phần còn lại sớm nhất nhé ạ.

Ngụy Nhiêu nhìn đến ngây người, để rồi không thể nào quên được bóng hình tuấn mỹ của Thẩm Vân Sơ.

Khi đã trót thấy vầng trăng đầu tháng thanh cao tuấn tú nhất trên bầu trời, làm sao nàng còn cam lòng gả cho những kẻ tầm thường khác?

Trong lòng Ngụy Nhiêu lại không khỏi nảy sinh oán hận với cha mẹ, chỉ trách số mình không tốt, không được đầu thai vào một gia đình có bối cảnh tốt như họ.

Đáng lẽ ra, nàng cũng nên được ngồi ở vị trí đó, nhận sự kính ngưỡng của vạn người.

Là do số phận nàng không tốt, tiểu thư chốn nhân gian và tiểu thư chốn tiên giới, khác nhau một trời một vực.

Là do số phận nàng không tốt, nếu không thì một thiên chi kiêu tử tuấn mỹ vô song, một vị đại sư huynh kiêu hãnh và mạnh mẽ như vậy, cũng nên sẽ ngồi bên cạnh nàng, nét mặt ôn hòa nhìn nàng, gọi nàng một tiếng “sư muội”.

Vài năm sau, môn phái lại từ nhân gian mang về một cô bé.

Đứa bé này, trùng hợp lại là đồng hương với Ngụy Nhiêu, đều đến từ vùng lân cận thành Định An.

Không ngờ con nhóc nghèo khó ở nhân gian đến xách giày cho mình còn không xứng, lại một bước lên mây biến thành phượng hoàng.

Nàng không biết tại sao con bé đó lại được ưu ái đến vậy. Sáu người kia cưng chiều nó, dỗ dành nó, ngay cả Thẩm Vân Sơ cũng hạ mình cõng nó đi chơi, mặc cho nó nghịch ngợm thanh bản mệnh kiếm của hắn. Bất kể nó có quấy phá hắn thế nào, vẻ mặt của Thẩm Vân Sơ vẫn luôn kiên nhẫn và cưng chiều.