Thời gian dường như đã ngưng đọng lại bên trong Thương Lang Tông, nơi này vẫn giữ nguyên dáng vẻ của mấy ngàn năm trước.
Từ trên cao nhìn xuống, toàn bộ Thương Lang Tông là một đại môn phái có thể chứa đến mấy vạn đệ tử. Nhưng một nơi linh khí dồi dào thế này, với vô số công trình kiến trúc như vậy, lại hoàn toàn trống trải. Một vùng đất rộng lớn đến thế mà chỉ có vài người sinh sống.
Thương Lang Tông giống như một chốn đào nguyên tách biệt với thế gian, quả thực không thể tưởng tượng nổi.
Tàu bay hạ xuống quảng trường của chủ phong, Tống Viễn Sơn nhìn chăm chú vào tòa chủ điện, trong lòng vừa tán thưởng vừa cảm khái.
Dù gu thẩm mỹ của Tu Tiên giới không thay đổi nhanh như ở trần thế, nhưng qua mấy ngàn năm cũng đã có rất nhiều biến động. Phong cách của Thương Lang Tông vừa nhìn là biết đã dừng lại ở mấy ngàn, thậm chí cả vạn năm trước.
Thời đó, Tu Tiên giới không có cảnh tượng hòa bình do các thế lực cùng nhau duy trì như hiện tại, mà hỗn loạn hơn nhiều, lấy cường giả làm đầu. Một môn phái có thể xây dựng nên đại tông môn trong một thời loạn thế như vậy, phong cách kiến trúc ắt hẳn sẽ mang cảm giác sắc bén, uy nghiêm và nặng nề của kẻ độc tôn.
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện. Bận quá bạn có thể nghe truyện ở YT: Mèo Ghiền Truyện nhé ạ
Tu Tiên giới ngày nay đã duy trì sự bình yên trong một thời gian dài, cũng đã mấy ngàn năm không có ai phi thăng. Vì vậy, gu thẩm mỹ hiện tại có xu hướng thiên về những quỳnh lâu ngọc vũ, phiêu dật như tiên, mô phỏng theo dáng vẻ tiên giới mờ ảo trong tưởng tượng của các tu sĩ.
Những tông môn còn giữ lại được chút bóng dáng của thời kỳ "ai dám tranh phong" ấy, cũng chỉ còn lại Kiếm Tông. Giờ đây khi nhìn thấy cung điện của Thương Lang Tông, Tống Viễn Sơn tự nhiên không khỏi cảm khái.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Thật ra, Tu Tiên giới có rất nhiều lời đồn đoán về dáng vẻ của Thương Lang Tông. Có người cho rằng tông môn này bí ẩn như vậy, biết đâu Tề Yếm Thù và mọi người đang trốn ở một môn phái nhỏ cũ nát nào đó nơi sơn cùng thủy tận, nên mới không dám lộ diện.
Nhưng nhiều người lại cho rằng có lẽ Tề Yếm Thù đã gặp được cơ duyên nào đó ở Huyền Vân đảo, có được một bảo địa nên mới không ai biết đến.
Giờ xem ra, cả hai suy đoán đều không đúng.
Suy đoán đầu tiên đã tự sụp đổ, nhưng suy đoán thứ hai cũng có vấn đề. Thương Lang Tông tuy đúng là một bảo địa, trông càng giống di chỉ của một đại môn phái năm xưa, nhưng hôm nay đã biết Huyền Vân đảo có ý đồ xấu và là kẻ địch của Tề Yếm Thù. Một nơi tốt như vậy, Huyền Vân đảo càng không thể giao cho hắn.
Tề Yếm Thù đã làm cách nào để có được một di chỉ môn phái tốt đến vậy? Môn phái này đời trước là gì? Tất cả đều là một ẩn số. Nghĩ như vậy, Thương Lang Tông quả nhiên vẫn vô cùng bí ẩn.
Chẳng qua Tống Viễn Sơn cũng không phải người thích hỏi đến cùng, cũng không có ý định dò xét bí mật của người khác. Ông tuy kinh ngạc trong lòng nhưng không nói ra lời nào.
“Nơi này có nhiều cung điện trống, lát nữa Tống tông chủ cứ tự nhiên tìm chỗ ở nhé.” Tề Yếm Thù đi tới, thản nhiên nói: “Nghỉ ngơi một vài canh giờ rồi chúng ta sẽ bàn chính sự.”
Chủ nhà tiếp đãi khách lại có thể phóng khoáng tùy tiện đến thế, vừa đến nơi đã để khách tự lo liệu. Tống Viễn Sơn cảm thấy có chút dở khóc dở cười.