Xuyên Sách Tiểu Sư Muội Được Dàn Phản Diện Cưng Chiều

Chương 619



Ông nhanh chóng biết được Tề Yếm Thù muốn dùng một vài canh giờ này để làm gì.

Bên cạnh, cô bé đang vui vẻ nhảy chân sáo kéo tay anh trai mình vào chủ điện, vừa bước qua ngưỡng cửa đã trong trẻo nói: “Sư phụ! Có thể cho ca ca con ăn cơm cùng được không ạ?”

Ăn? Ăn cái gì, linh quả, đan dược hay điểm tâm?

Thầy trò Trường Hồng Kiếm Tông có chút ngơ ngác.

Trong điện, Tề Yếm Thù lười biếng ngẩng đầu nhìn về phía Ngu Tùng Trạch, thờ ơ hỏi: “Ngươi ăn khẩu vị gì?”

Đây xem như là câu đầu tiên Tề Yếm Thù nói chuyện trực diện với người thanh niên, Ngu Tùng Trạch có chút căng thẳng. Ở trên tàu bay, hắn đã nghe muội muội nói là sư phụ nấu cơm cho cô bé, nhưng đó là chuyện riêng của Thương Lang Tông.

Hắn là vãn bối lại là người ngoài, để một vị đại lão Độ Kiếp kỳ chuẩn bị cơm cho mình, áp lực thật sự có chút lớn. Ngu Tùng Trạch theo bản năng muốn từ chối, nhưng nghĩ lại tính cách của Tề Yếm Thù, có lẽ thuận theo ý hắn sẽ tốt hơn, từ chối thẳng thừng có khi lại phản tác dụng.

Ngu Tùng Trạch bèn câu nệ đáp: “Giống như ấu muội là được rồi ạ, làm phiền tôn giả.”

Tề Yếm Thù nghe xong cũng không trả lời, đi thẳng về phía sau chủ điện.

Tống Viễn Sơn có chút không hiểu: “Tề tông chủ đi đâu vậy?”

“Nấu cơm đó ạ.” Thanh Thanh đáp.

Tống Viễn Sơn: "…?"

Cảm giác Thương Lang Tông càng thêm phần bí ẩn khó lường!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Trên quảng trường, Tạ Quân Từ quan sát xung quanh. Hắn thấy Tô Khanh Dung, người vốn giỏi giao tế, lại không có ý định bắt chuyện với người của Trường Hồng Kiếm Tông, mà để Tạ Thanh Vận chủ trì đại cục ở tông môn nhà mình thì cũng không ổn lắm.

Là đại sư huynh, Tạ Quân Từ dù không muốn xã giao đến đâu cũng đành phải căng da đầu bước tới, sắp xếp chỗ ở cho Tống Viễn Sơn và Thẩm Vân Sơ.

Tống Viễn Sơn ôn tồn cười nói: “Làm phiền tiểu hữu rồi, chúng ta cũng không mệt, có thể đi dạo xem quanh chủ phong được không?”

Tạ Quân Từ tự nhiên không có ý kiến gì.

Thật ra Tống Viễn Sơn muốn được ở gần cô bé thêm một chút.

Kiếp trước đã tan thành mây khói, đời này họ không có duyên làm thầy trò, ông thu nhận A Trạch cũng đã rất mãn nguyện, nhưng vẫn muốn được nhìn đứa trẻ này thêm vài lần.

Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện. Bận quá bạn có thể nghe truyện ở YT: Mèo Ghiền Truyện nhé ạ

Vừa hay, cô bé sau khi "gọi món" trong điện lại đi ra quảng trường.

Cô bé thấy tình hình có vẻ hơi lúng túng. Nếu là ngày thường, các sư huynh đã ai về điện nấy để lo việc của mình, nhưng bây giờ có người ngoài, họ đi cũng không phải mà ở lại cũng chẳng nói chuyện với khách. Thành ra hai bên cộng lại tám, chín người đều đứng trơ ra ngoài điện.

Thế là, Thanh Thanh chủ động đứng ra làm chủ tình hình.

“Tống tông chủ, ở đây có một cái đình, mọi người đến đây ngồi đi ạ.”

Thanh Thanh trước hết mời khách là Tống Viễn Sơn, Thẩm Vân Sơ và Phật tử vào ngồi trong đình nghỉ mát ngoài điện, sau đó bắt đầu phân công công việc.

Cô bé đẩy Tạ Quân Từ và Tô Khanh Dung đến ngồi cạnh Phật tử. Tạ Quân Từ là đại sư huynh, đại diện cho bộ mặt của Thương Lang Tông, còn Tô Khanh Dung là cao thủ xã giao, họ đương nhiên phải tiếp khách.

Bên kia, Niệm Thanh lại bảo Sở Chấp Ngự đi pha trà. Sự chú ý của cô bé lại quay về trong đình.