Sự phản kháng của Niệm Thanh không có tác dụng, cô bé chỉ có thể bất lực nhìn anh trai nhận lấy những chiếc hộp chứa đầy lưu ảnh thạch.
Thấy dáng vẻ thất thần của cô bé, Tề Yếm Thù không nhịn được mà xoa mạnh đầu cô bé. Nếu là ngày thường, cô bé đã sớm giãy giụa, nhưng hôm nay dường như đã phải chịu một đả kích quá lớn, vẫn chưa thể hoàn hồn.
Thanh Thanh vẫn luôn muốn cho anh trai thấy bây giờ mình lợi hại đến mức nào, không ngờ lại chẳng được như ý, đến cả gốc gác cũng bị sư phụ phơi bày ra hết, chẳng còn chút mặt mũi nào!
Cô bé ủ rũ để Ngu Tùng Trạch dắt ra khỏi chủ điện, hoàn toàn khác hẳn với dáng vẻ vui tươi, hoạt bát lúc mới bước vào.
Tề Yếm Thù đi ở phía trước, khi họ bước ra quảng trường thì thấy những người khác đều đã ở đó.
“Nếu Tống tông chủ vẫn còn ở đây, vậy chúng ta bàn chuyện chính sự đi.” Tề Yếm Thù nói.
Hắn quay đầu lại, thấy Niệm Thanh đang trốn sau lưng Ngu Tùng Trạch, dường như muốn tránh ánh mắt của hắn.
Tề Yếm Thù nhướng mày, tỏ vẻ thấu tỏ mọi việc mà lên tiếng: “Thanh Thanh, con với Sở Chấp Ngự ra một bên chơi đi.”
“Sao lại là bí mật nữa ạ? ” Thanh Thanh trốn không thoát, cô bé lẩm bẩm một mình: “Tại sao chuyện gì cũng không cho con biết hết vậy.”
Nhìn dáng vẻ của cô bé, những người lớn không khỏi bật cười.
Tống Viễn Sơn cười nói: “A Trạch, con cũng đi chơi cùng đi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Nghe sư phụ nói vậy, Ngu Tùng Trạch có chút bất đắc dĩ.
Muội muội và cậu bé kia đều mới khoảng mười tuổi, tự nhiên vẫn là trẻ con. Nhưng hắn đã hai mươi mốt, hai mươi hai tuổi, trong lời sư phụ lại như thể hắn cũng chưa thành niên, cũng cần phải tránh xa cuộc nói chuyện của người lớn.
Nhưng dù sao hắn cũng đang mong có thêm thời gian ở bên muội muội, liền khẽ hành lễ rồi đi theo Thanh Thanh.
Ngu Niệm Thanh đi tìm Sở Chấp Ngự trước. Thiếu niên vẫn luôn ngồi xổm ở một góc ngoài điện, cảm nhận được cô bé đến gần, nếu là bình thường thì hắn đã sớm sà tới, nhưng hôm nay lại có vẻ buồn bã không vui.
Thiếu niên không những không để ý đến cô bé, mà còn quay đầu sang hướng khác, cả bóng lưng cũng toát lên vẻ hờn dỗi.
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện. Bận quá bạn có thể nghe truyện ở YT: Mèo Ghiền Truyện nhé ạ
Thật ra điều này cũng rất bình thường. Vốn dĩ mấy năm nay, hai đứa trẻ là một cặp thanh mai trúc mã, ngày nào cũng cùng nhau đọc sách viết chữ, cùng nhau luyện kiếm, cùng nhau chơi đùa, đã sớm như hình với bóng.
Thế nhưng kể từ khi gặp lại Ngu Tùng Trạch, suốt từ lúc trên đường về cho tới khi về môn phái đã hai ngày, Niệm Thanh lúc nào cũng quấn quýt bên anh trai. Chút thời gian còn lại thì phải dỗ dành sư phụ và các sư huynh, dường như chưa nói được với Sở Chấp Ngự một lời nào.
Niệm Thanh đến sau lưng thiếu niên, cô bé vịn vai hắn, nghiêng đầu nhìn hắn, ngây thơ gọi: “Ngự Ngự, sao thế?”
Nghe cô bé biết rõ còn cố hỏi, thiếu niên u oán liếc nhìn cô bé một cái. Ánh mắt hắn lướt qua người thanh niên đứng sau lưng cô bé, trong lòng như có một người tí hon đang kéo dây đàn, kéo đến mức vừa chua xót vừa tức tối khó chịu, rồi lại vội vàng quay đầu đi.
Sự chiếm hữu của trẻ con đang dâng lên ghen tuông, cậu bé cần được dỗ dành và an ủi ngay lập tức.
Thanh Thanh gãi gãi tóc mình, cô bé nói nhỏ: “Bọn họ lại muốn bàn bí mật nữa rồi, chúng ta mau đi trốn thôi.”