Bóng lưng thiếu niên trông thật đáng thương, nhưng lại mang theo chút bướng bỉnh, vẫn không nhúc nhích.
Cô bé bèn tăng giá: “Năm ngày không đọc sách, được không?”
Tai của Sở Chấp Ngự hơi giật giật.
Thanh Thanh dùng ngón tay nhẹ nhàng cù vào sườn eo hắn. Thiếu niên sợ nhột, bóng lưng đang tỏ vẻ kiên cường cuối cùng không chịu nổi mà né tránh, Niệm Thanh chớp lấy thời cơ đẩy vào lưng hắn, cuối cùng cũng đẩy được thiếu niên đi.
Ba người tiến vào dãy cung điện bên cạnh chủ phong. Hệ thống nhìn chủ điện ngày càng xa, trong lòng nhỏ lệ — nó lại không nghe được bọn họ sắp nói bí mật gì rồi.
Vào đến thiên điện, Niệm Thanh bắt đầu giới thiệu cho Ngu Tùng Trạch những nơi này dùng để làm gì.
Cả một đại tông môn vạn người để lại vô số phòng trống, vì vậy mấy cung điện nhỏ gần chủ điện nhất đều được tận dụng triệt để.
Nào là điện đầu tiên dùng để đọc sách viết chữ, điện thứ hai chứa đồ chơi, điện thứ ba là nơi vẽ tranh… Có thể thấy được, tất cả đều là thú vui mà một đứa trẻ tự tìm cho mình.
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện. Bận quá bạn có thể nghe truyện ở YT: Mèo Ghiền Truyện nhé ạ
“Đúng rồi ca ca, huynh ngồi đây nhé, em đi lấy đồ ăn ngon cho huynh.” Niệm Thanh đột nhiên nhớ ra, cô bé nói: “Hai người ngồi chờ em nha.”
Cô bé chạy vụt ra ngoài.
Sở Chấp Ngự theo thói quen định đi theo, nhưng trong lòng vẫn còn chút hờn dỗi, chân do dự một chút thì Thanh Thanh đã chạy mất dạng.
Định đuổi theo, thì ánh mắt của Ngu Tùng Trạch ở phía sau đã nhìn tới.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Thế là, thiếu niên bèn chậm rãi ngồi xuống ghế, còn cố tình ngồi nghiêng hẳn đi, quay lưng về phía Ngu Tùng Trạch.
Mặc dù hôm đó các sư huynh đã kể cho hắn nghe chuyện về anh em Ngu gia, nhưng một thiếu niên từ nhỏ đã bị giam trong ngục tối rất khó để lý giải được tình huynh muội. Đối với hắn, chuyện này giống như Ngu Tùng Trạch từ trên trời rơi xuống, và Niệm Thanh bỗng nhiên có một người quan trọng hơn, quan trọng đến mức không còn để ý đến hắn nữa.
Hắn âm thầm buồn bã hờn dỗi, kéo theo đó là không thích Ngu Tùng Trạch — cho dù hắn và Thanh Thanh trông rất giống nhau.
Ngu Tùng Trạch nhìn hắn nhóc chừng mười tuổi này, bất giác cảm thấy có chút buồn cười.
Hắn nhẹ nhàng nói: “Ta tên là Ngu Tùng Trạch, còn ngươi tên là gì?”
Bóng lưng thiếu niên toát lên vẻ bướng bỉnh.
Ngu Tùng Trạch vốn đã chuẩn bị tinh thần rằng hắn sẽ không trả lời, thế nhưng lại nghe thấy cậu bé ngượng ngùng mở miệng: “… Sở Chấp Ngự.”
Không còn cách nào khác, gia giáo của Thương Lang Tông quá nghiêm, đây cũng là thành quả của việc các sư huynh và Thanh Thanh đã dạy dỗ thiếu niên phải mở miệng trả lời trong mấy năm qua.
Sở Chấp Ngự không biết rằng, thật ra nếu người bình thường không vui thì hoàn toàn có thể không để ý đến người khác.
Ngu Tùng Trạch nghĩ ngợi một chút, hắn lấy ra một ít điểm tâm rồi hỏi: “Có muốn ăn chút gì không?”
Đầu của thiếu niên bất giác quay lại, mãi đến khi nhìn thấy đĩa điểm tâm trong tay Ngu Tùng Trạch, hắn mới muộn màng nhận ra mình đã làm gì, rồi lại vội vàng quay đầu đi.
Ngu Tùng Trạch hiểu ra, hắn lục tìm trong chiếc nhẫn mà Hạc Vũ Quân đã cho, trong nhẫn có một vài món đặc sản của Ma tộc. Hắn tìm thấy thịt khô trong đó, rồi cười nói: “Không muốn ăn điểm tâm, vậy ăn chút thịt khô nhé? Món này ở Tu Tiên giới có lẽ không có đâu.”