Xuyên Sách Tiểu Sư Muội Được Dàn Phản Diện Cưng Chiều

Chương 626



Vốn dĩ đây là loại quả rất quý giá, nhưng Thương Lang Tông lại có Tạ Quân Từ và Tần Tẫn, hai kẻ cuồng tu luyện. Kể từ khi không thể đến Yêu Ma giới gây sự, họ liền thích rèn luyện bản thân ở các loại bí cảnh, cũng mang về rất nhiều thứ giá trị xa xỉ.

Loại tiên quả hiếm thấy như vậy, ở Thương Lang Tông có cả một rương nhỏ, thứ mà Thanh Thanh vừa đi lấy chính là nó.

Ba người ngồi bên bàn ăn uống, không khí dần trở nên hòa hợp.

Nhìn hai đứa trẻ, Ngu Tùng Trạch tò mò hỏi: “Nếu bản thể của Chấp Ngự là sói, ta có thể xem dáng vẻ ban đầu của cậu bé được không?”

Tu Tiên giới hiếm khi có Yêu tộc, Ngu Tùng Trạch bảy năm nay đều ở Tu Tiên giới, thật sự chưa từng thấy Yêu tộc bao giờ.

Vì thiếu niên rất trầm lặng, nên câu này hắn hỏi muội muội mình.

Không ngờ, Thanh Thanh chưa kịp mở miệng, thì Sở Chấp Ngự đã thấp giọng nói: “Thanh Thanh ghét hình dạng sói của ta.”

Lời này vừa nói ra, cô bé lập tức kinh ngạc mở to hai mắt.

Hai đứa trẻ quen biết đã ba năm, chúng gần như ngày nào cũng như hình với bóng, nhưng chuyện về hình dạng sói, ngoài lần đầu tiên ra, thiếu niên chưa bao giờ thể hiện trước mặt cô bé, họ cũng chưa từng nói về chuyện này.

Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện. Bận quá bạn có thể nghe truyện ở YT: Mèo Ghiền Truyện nhé ạ

Cô bé không ngờ, Sở Chấp Ngự lại nghĩ như vậy.

“Ta chưa bao giờ nghĩ thế.” Cô bé ngạc nhiên đến lắp bắp: “Ta, ta sao có thể ghét huynh được chứ?”

Họ là bạn tốt nhất của nhau cơ mà, tốt đến mức cho dù cô bé từng theo bản năng sợ hãi khi nghĩ đến những chuyện liên quan đến sói, nhưng vẫn trở thành bạn bè với hắn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Làm sao cô bé lại có thể quay sang ghét hắn được? Đây là chuyện không bao giờ có thể xảy ra.

Thiếu niên trước nay đều không phản bác lời Niệm Thanh, hắn chỉ ủ rũ, ngay cả miếng thịt khô đang gặm dường như cũng không còn thơm nữa.

Ngu Tùng Trạch cũng không hiểu nói: “Thanh Thanh thích nhất là những con vật nhỏ có lông xù, có phải có hiểu lầm gì ở đây không?”

Hắn còn tưởng rằng quan hệ hai đứa trẻ tốt như vậy, một phần không nhỏ là do Sở Chấp Ngự là một thiếu niên sói.

Đối với một đứa trẻ thích động vật nhỏ, ai có thể từ chối được sự hấp dẫn khi người bạn thân của mình lại chính là một con vật nhỏ chứ?

Thiếu niên chớp chớp mắt, hắn nhìn Thanh Thanh, rồi lại nhìn sang Ngu Tùng Trạch, dường như nhận ra điều gì đó muộn màng.

Hắn ghé sát vào cô bé, nhỏ giọng nói: “Tần Tẫn nói với ta, ngươi sợ hãi ta là vì ca ca của ngươi bị sói ăn thịt. Vậy bây giờ ca ca của ngươi đã trở về, sau này có phải ngươi sẽ không sợ ta nữa không?”

Niệm Thanh vốn đang bưng chén trà, khi nghe thiếu niên nói mấy chữ "bị sói ăn thịt", ngón tay cô bé vẫn không tự chủ được mà run lên, siết chặt lấy chiếc cốc.

Ngu Tùng Trạch nhìn về phía muội muội, hắn không dám tin mà lẩm bẩm: “Thanh Thanh…”

Thấy phản ứng của cô bé, Sở Chấp Ngự lúc này mới nhận ra mình dường như lại nói sai, có chút cẩn trọng nhìn cô bé.

Cô bé ngẩng đầu, sắc mặt có chút trắng bệch, nhưng lại vừa cười vừa lảng sang chuyện khác: “Không có đâu. Ta không nhớ gì hết. Hai người ăn trái cây đi, cái này ngon lắm…”

Ngu Tùng Trạch nhận lấy quả, lòng lại chùng xuống.

Hắn vốn sợ lúc ly biệt Thanh Thanh còn quá nhỏ sẽ quên mất hắn, nhưng bây giờ… hắn lại ước gì cô bé không nhớ gì về chuyện năm đó.