Những thứ Hạc Vũ Quân cho hắn tự nhiên đều là hàng thượng phẩm. Ngay cả đồ ăn vặt, nguyên liệu làm điểm tâm cũng là loại tốt nhất, mà miếng thịt khô này lại càng là thịt của ma thú cao cấp quý hiếm, dù đã được làm thành thịt khô nhưng hương vị vẫn vô cùng hấp dẫn.
Tai của Sở Chấp Ngự khẽ động, hắn lại nhanh chóng liếc nhìn một cái, rồi lại lần nữa quay gáy về phía Ngu Tùng Trạch.
Ngu Tùng Trạch thử đứng dậy đến gần, thiếu niên lập tức cảnh giác bật người dậy, toàn thân căng cứng, trong cổ họng phát ra âm thanh đe dọa.
Những năm gần đây, hành vi của Sở Chấp Ngự đã không khác gì con người, không ngờ chỉ vì quá đề phòng Ngu Tùng Trạch mà bản năng hoang dã của hắn lại trỗi dậy.
Ngu Tùng Trạch trước đó đã nghe muội muội kể về chuyện của Sở Chấp Ngự, biết hắn là một lang yêu lai, từ nhỏ đã bị nhốt trong ngục.
Vì vậy, hắn cũng không ngạc nhiên trước dáng vẻ của thiếu niên, mà dưới ánh mắt căng thẳng của hắn ta, hắn từ từ nhét miếng thịt khô vào tay hắn ta.
Sở Chấp Ngự theo bản năng muốn ném thứ mà đối phương dúi vào tay mình đi, nhưng tay vừa đưa ra lại nghĩ đến không được lãng phí lương thực, liền rụt trở về.
Cảm nhận được Ngu Tùng Trạch đã ngồi lại chỗ cũ, kéo ra một khoảng cách an toàn, cơ thể thiếu niên dần thả lỏng.
Mùi thơm của thịt khô cứ thế xộc vào mũi hắn. Nhìn miếng thịt khô thơm nức trong tay, thiếu niên quay lưng đi.
Hắn nghĩ, mình chỉ ăn trộm một miếng thôi.
Hắn không phải là buông lỏng cảnh giác, mà là vì không thể lãng phí lương thực, nên hắn mới ăn.
Thế nhưng thịt khô thật sự quá thơm, mà ngũ quan của Sở Chấp Ngự lại nhạy bén hơn người thường. Hắn vốn chỉ định ăn một miếng, nhưng đến khi hoàn hồn thì miếng thịt khô đã bị hắn ăn sạch sẽ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Cảm giác như — còn chưa kịp nếm ra vị gì, thịt đã hết mất rồi!
Nhìn dáng vẻ ngây ngẩn của thiếu niên, Ngu Tùng Trạch cười nói: “Còn ăn nữa không?”
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện. Bận quá bạn có thể nghe truyện ở YT: Mèo Ghiền Truyện nhé ạ
Sở Chấp Ngự có chút phức tạp và rối rắm nhìn sang, hắn vừa muốn ăn, lại không muốn dễ dàng thỏa hiệp như vậy.
Hắn đang co ro trên chiếc ghế cạnh cửa, cách Ngu Tùng Trạch một khoảng. Ngu Tùng Trạch vỗ vỗ mặt bàn, hắn dịu dàng nói: “Lại đây ngồi vào bàn ăn đi, đừng để quần áo bị bẩn.”
Sở Chấp Ngự thật sự không muốn nghe lời người thanh niên, cứ như thể làm vậy là hắn đã thua cuộc.
Thế nhưng hai anh em này không chỉ trông giống nhau, mà khí chất và thần thái cũng có nét tương đồng. Khi Ngu Tùng Trạch nói những lời này, thiếu niên thậm chí có thể nhìn thấy trên người hắn biểu cảm lúc Ngu Niệm Thanh nói chuyện.
Hắn do dự một chút, cuối cùng vẫn dời chiếc ghế dưới thân mình, ngập ngừng lại gần, bướng bỉnh ngồi ở một góc bàn, nhất quyết phải giữ khoảng cách.
Lúc Thanh Thanh trở về thì nhìn thấy đúng cảnh này, cô bé tò mò hỏi: “Hai người ăn gì thế, em cũng muốn ăn.”
“Thanh Thanh, em cũng đến thử đi.” Ngu Tùng Trạch cười nói.
Giữa hai người họ có một khoảng trống, cô bé vừa hay kéo ghế ngồi vào đó.
Cô bé đã đi lấy tiên quả, cũng đặt cùng lên bàn.
Thật ra tiên quả cũng là một loại trái cây của Tu Tiên giới, nhưng thường sinh trưởng ở những môi trường cực kỳ nguy hiểm và khắc nghiệt, hầu hết đều ở trong bí cảnh hoặc trên đỉnh núi cao mà người tu vi bình thường không thể đến được, được xem là loại quả tốt nhất của Tu Tiên giới. Vừa ngon lại vừa chứa đầy linh khí, giá bán đấu giá bên ngoài cao đến đáng sợ.