“Thật không ạ?” Cô bé xác nhận lại một lần nữa.
“Thật.”
Ngu Tùng Trạch an ủi muội muội xong, hắn ngẩng đầu lên, thấy thiếu niên ngồi một bên trông vô cùng đáng thương, vẻ mặt như thể mình đã phạm sai lầm, cứ cẩn trọng nhìn Thanh Thanh, nét mặt có vẻ áy náy.
Hắn không nhịn được mà đưa tay xoa đầu thiếu niên, cậu bé lúc này mới hoàn hồn, ngơ ngác ngẩng lên.
“Ngươi không làm gì sai cả, không cần phải tự trách mình.” Ngu Tùng Trạch dịu dàng nói: “Những khúc mắc trong quá khứ, phải nói ra giải thích mới tốt được. Nếu ngươi không nói, chúng ta làm sao có cơ hội để giải quyết nó đây.”
Niệm Thanh cũng nhìn về phía Sở Chấp Ngự, thấy thiếu niên có vẻ ủ rũ, cô bé đưa tay véo má hắn — động tác y hệt như lúc Tề Yếm Thù véo cô bé.
“Huynh đang nghĩ gì thế?” Thanh Thanh sợ hắn nói quanh co, lại lập tức thêm một câu: “Không được lừa ta.”
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện. Bận quá bạn có thể nghe truyện ở YT: Mèo Ghiền Truyện nhé ạ
Sở Chấp Ngự muốn nói lại thôi, mặt hắn vẫn đang bị cô bé véo, nhưng vẫn không động đậy hay giãy giụa. Thanh Thanh buông tay ra, rồi thuận tay xoa xoa chỗ cô bé vừa véo.
Thiếu niên im lặng một lúc, mới thất vọng nói: “Cho dù ca ca đã trở về, ngươi vẫn ghét ta.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Sở Chấp Ngự chưa từng sống trong xã hội loài người, hoàn toàn học cách nói chuyện từ những người xung quanh. Bây giờ hắn học Ngu Niệm Thanh gọi "ca ca", hoàn toàn không ý thức được rằng nếu hắn không thích Ngu Tùng Trạch thì không nên dùng cách xưng hô thân mật như vậy. Giống như lúc nãy hắn hoàn toàn có thể không để ý đến Ngu Tùng Trạch.
Nghe hắn nói vậy, Thanh Thanh có chút đau đầu, cô bé nhấn mạnh: “Ta chưa bao giờ ghét huynh cả! Nếu ta ghét huynh, tại sao ta còn muốn ngày nào cũng chơi cùng huynh?”
“Nhưng hai ngày nay ngươi không hề để ý đến ta.” Thiếu niên dời ánh mắt đi, nhỏ giọng lẩm bẩm.
Sở Chấp Ngự đúng là lành sẹo quên đau, bây giờ hắn hoàn toàn quên mất mấy ngày trước mình còn đang trốn khắp nơi trong phòng ở khách điếm, cuối cùng bị Thanh Thanh bắt ra tết tóc cho.
Thanh Thanh lại ngẩn ra.
Trước đó chỉ có sư phụ và các sư huynh viết nỗi ghen tuông lên mặt, nên cô bé chỉ dồn công sức đi dỗ dành họ, mà lại quên mất Sở Chấp Ngự, người luôn chơi cùng cô bé, làm gì cũng chiều theo ý cô bé, tính tình tốt như vậy cũng sẽ cảm thấy mình bị bỏ rơi, cũng sẽ buồn bã.
“Xin lỗi mà.” Niệm Thanh nghiêng người qua, cô bé nhẹ nhàng lay cánh tay thiếu niên, đáng thương nói: “Ta gặp lại ca ca nên vui quá, thành ra chưa kịp nói chuyện với huynh. Nhưng huynh là bạn tốt nhất của ta mà, đừng buồn, cũng đừng giận ta được không? Tha thứ cho ta nhé?”
Cô bé lại nói: “Hơn nữa ta cũng chưa bao giờ ghét huynh. Tuy rằng trước đây ta thật sự có chút sợ sói, nhưng cho dù như vậy, chúng ta vẫn trở thành bạn tốt, đó là vì huynh rất quan trọng, quan trọng đến mức ta có thể khắc phục nỗi sợ hãi, cũng muốn mỗi ngày đều ở bên huynh.”
Sở Chấp Ngự ngẩn ngơ ngẩng mắt lên, nhìn cô bé đang túm tay áo mình, những chuyện mà hắn vốn canh cánh trong lòng, không ngờ chỉ vì hai đoạn nói này của cô bé mà dần dần được tháo gỡ.
Trước đây hắn không hiểu tại sao Thanh Thanh lại sợ sói, nhưng cũng đã từng thấy lúc đầu khi cô bé nhìn hắn, lúc nói chuyện với hắn, dường như đều phải vượt qua một chướng ngại trong lòng.