Xuyên Sách Tiểu Sư Muội Được Dàn Phản Diện Cưng Chiều

Chương 629



Thiếu niên không phân biệt được nỗi sợ hãi của cô bé, cuối cùng chỉ có thể buồn bã nghĩ rằng cô bé ghét dáng vẻ khác của mình, lâu dần liền quen giấu đi mặt kia, không để cô bé nhìn thấy.

Hắn vốn là một thiếu niên sói không hiểu sự đời, lại vì sự không thích của cô bé mà dần dần có chút tự ti.

Chuyện này giữa hai đứa trẻ chưa bao giờ được nói ra, không ngờ hôm nay lại có cơ hội để giải bày.

Bỗng nhiên biết Thanh Thanh không hề ghét mình, thậm chí còn có thể vượt qua nỗi sợ hãi cố hữu để trở thành bạn tốt nhất của mình, khúc mắc vừa mới thắt chặt trong lòng Sở Chấp Ngự đột nhiên được gỡ ra.

“Thật không?” Hắn nhỏ giọng hỏi.

Niệm Thanh nghiêm túc gật đầu.

Sở Chấp Ngự nhìn Niệm Thanh, rồi lại nhìn Ngu Tùng Trạch, đôi mắt hắn lại sáng lên, cả người cuối cùng cũng trở nên hoạt bát trở lại.

Ngu Tùng Trạch nhìn dáng vẻ vừa nghiêm túc vừa trẻ con của hai đứa trẻ, hắn không nhịn được cảm thấy chúng thật đáng yêu và có chút buồn cười.

Hắn vuốt đầu cả hai đứa, cười nói: “Nói ra được là tốt rồi, nào, ăn chút gì đó chúc mừng đi.”



Chỉ trong một canh giờ ngắn ngủi, thái độ của thiếu niên đối với Ngu Tùng Trạch đã có một sự thay đổi lớn, hoàn toàn không còn thấy dáng vẻ mâu thuẫn ban đầu của hắn.

Sở Chấp Ngự có một sự độc chiếm của những người bạn thân nhất đối với Thanh Thanh. Ban đầu hắn cho rằng cô bé đã có một người bạn còn thân hơn cả hắn, nên mới có chút ghen tuông.

Nhưng sau khi ở chung, Ngu Tùng Trạch đã bị thiếu niên xếp vào phe của các sư huynh. Hơn nữa, ấn tượng của hắn về hắn thậm chí còn tốt hơn một chút so với các sư huynh — chủ yếu là khi so với Tần Tẫn và Tô Khanh Dung.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Tần Tẫn tuy có dẫn hắn đi chơi, nhưng đôi khi luôn ảo tưởng dạy hắn vài bản lĩnh, dạy không được thì lại nổi giận vô cớ, hung hăng dữ tợn.

Tô Khanh Dung tuy ngày nào cũng làm thịt cho hắn ăn, nhưng người thanh niên đôi khi nhàm chán lại thường trêu chọc trẻ con, lấy hắn ra làm trò đùa.

Còn Tạ Quân Từ, huynh ấy vẫn luôn dẫn dắt Niệm Thanh, không mấy khi để ý đến Sở Chấp Ngự, nên ấn tượng của thiếu niên về huynh ấy cũng không tệ.

So sánh như vậy, Ngu Tùng Trạch liền trở nên nổi bật. Hắn thật sự dịu dàng, lại còn cho thiếu niên đồ ăn ngon, còn khuyên nhủ và an ủi hắn.

Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện. Bận quá bạn có thể nghe truyện ở YT: Mèo Ghiền Truyện nhé ạ

Cứ như vậy, trong lúc người thanh niên hoàn toàn không hay biết, hắn đã nhanh chóng bị Sở Chấp Ngự xếp vào phe người tốt.

Họ ở riêng với nhau rất lâu, thì bên kia cũng đã bàn chuyện rất lâu.

Mãi cho đến gần chiều, ngọc bài của Ngu Tùng Trạch mới vang lên, là Tống Viễn Sơn.

“A Trạch, các con trở về đi, chúng ta đã bàn xong rồi.”

Khi ba người trở lại chủ điện, Thanh Thanh liền nhạy bén nhận ra sắc mặt của bốn người sư phụ và sư huynh đều cực kỳ không tốt, cả người toát ra một luồng khí tức khó chịu, trong khi Phật tử và Tống Viễn Sơn bên cạnh lại có chút bất đắc dĩ.

Thấy họ trở về, Tề Yếm Thù lạnh lùng nói: “Hôm nay bàn đến đây là đủ rồi, Tống tông chủ hãy về nghỉ ngơi sớm, có việc gì ngày mai hãy bàn tiếp.”

Tống Viễn Sơn cũng không có ý kiến. Ông cùng Thẩm Vân Sơ đi ra khỏi chủ điện, vừa hay đi ngang qua cô bé.

Xuất phát từ lễ phép, Thanh Thanh nói: “Tống tông chủ ngày mai gặp lại.”

“Ngày mai gặp lại.” Tống Viễn Sơn cười cười.