Sau lời chào hỏi đó, Thanh Thanh cảm thấy khí tức trên người sư phụ và các sư huynh càng thêm khó chịu.
Cô bé ngẩng đầu, có chút không hiểu hỏi: “Sư phụ, mọi người sao vậy ạ?”
— Còn có thể làm sao nữa, tự nhiên là bốn thầy trò Thương Lang Tông đã nghe được cái lý thuyết về kiếp trước, nghe được chuyện Thanh Thanh vốn là đồ đệ của Trường Hồng Kiếm Tông.
Điều khiến người ta tức giận nhất là, Thương Lang Tông theo bản năng muốn phủ nhận lý thuyết này, nhưng hướng đi cuộc đời kiếp trước liên quan đến họ lại quá sát với thực tế, thậm chí có những bí mật vốn chỉ có chính họ mới biết. Điều này khiến bốn thầy trò không thể không thừa nhận, kiếp trước mà Tống Viễn Sơn nói quả thật rất hợp lý, và cũng thật sự là vận mệnh có thể đã xảy ra với họ.
Nói cách khác… Thanh Thanh mới là người vốn dĩ sẽ không xuất hiện trong cuộc đời họ, nhưng vì cơ duyên xảo hợp mà đã thay đổi họ, là một nhân tố bất ngờ?
Đầu Tề Yếm Thù đau như búa bổ, hắn đè nén cơn sóng dữ đang cuộn trào trong lòng, khóe miệng cố gắng nhếch lên một độ cong.
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện. Bận quá bạn có thể nghe truyện ở YT: Mèo Ghiền Truyện nhé ạ
“Không có gì, Thanh Thanh, chúng ta chỉ bàn một chút chính sự thôi.” Hắn nói: “Thời gian không còn sớm, hai huynh muội con cũng về nghỉ ngơi đi, để Tạ Quân Từ đưa các con đi.”
Hiện giờ thầy trò đều ở tại chủ phong, những ngọn núi riêng của họ trước đây đều bỏ trống. Biết hai anh em cần một nơi ở riêng, nên Tạ Quân Từ đưa họ đến ngọn núi của mình ở tạm, những người khác đều nghỉ ngơi tại chủ phong.
Nhìn ba người rời đi, Tề Yếm Thù lúc này mới bực bội dựa vào trường kỷ.
So với tin tức kiếp trước mình đã chết, quả nhiên hắn vẫn khó chịu hơn khi biết Niệm Thanh vốn nên là đệ tử của Tống Viễn Sơn.
Tề Yếm Thù cho các đệ tử khác lui ra, tin tức này hắn phải tiêu hóa rất lâu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Một mình hắn ngồi cho đến khi trời tối đen như mực, trăng lên đến đỉnh đầu, mà cơn tức này vẫn không nuốt trôi được.
Nửa đêm, Tống Viễn Sơn đang ngồi trên mái ngói của cung điện mình ở, ông nhắm mắt tĩnh tọa thì cảm nhận được một luồng sức mạnh đang ập đến.
Tống Viễn Sơn nhắm mắt thở dài một tiếng, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía Tề Yếm Thù.
“Tề tông chủ có việc gì sao?” Ông ôn tồn nói.
Gương mặt tuấn mỹ sắc bén của Tề Yếm Thù dưới ánh trăng càng thêm lạnh lùng, ánh mắt hắn mang theo một luồng khí tức nguy hiểm khó có thể kiềm chế.
Hắn cười lạnh nói: “Đêm dài đằng đẵng, rảnh rỗi cũng là rảnh rỗi, Tống tông chủ không bằng cùng bản tôn tỷ thí một phen, cũng là để bản tôn được mở mang tầm mắt, xem xem năng lực của đệ nhất Kiếm Tông?”
Ngụ ý trong lời của Tề Yếm Thù, dường như muốn nói, hắn muốn xem xem vị sư phụ đã thu nhận Ngu Niệm Thanh ở kiếp trước, rốt cuộc có bản lĩnh đó hay không.
Thái dương của Tống Viễn Sơn khẽ giật lên đau nhói.
Ông suốt chặng đường qua cũng đã nhường nhịn rất nhiều, cũng không muốn gây tranh chấp với Thương Lang Tông.
Kể từ khi nhìn thấy cô bé, Tống Viễn Sơn ngày nào cũng cảm thấy rất khó chịu, những cảm xúc phức tạp và suy nghĩ hỗn loạn không thể gỡ rối khiến ông phải không ngừng đè nén sự bực bội đang dâng lên trong lòng.
Tính tình ông có tốt đến mấy thì vẫn là một kiếm tu, huống chi những phiền muộn dạo gần đây vẫn luôn không tìm được chỗ giải tỏa. Tề Yếm Thù chủ động yêu cầu tỷ thí, vừa hay lại hợp ý ông.