Giờ phút này, cả hai đang ngồi trong kết giới, nhìn ánh mặt trời dần ló dạng từ sau dãy núi. Dưới chân họ, ngọn núi dùng để luyện tập đã tan hoang, mặt đá vốn cứng rắn đã nứt ra vô số khe hở, báo hỏng dưới trận tỷ thí của hai vị đại lão.
Tề Yếm Thù hừ lạnh một tiếng: “Nói thì hay lắm. Chẳng qua là vì ngươi chưa khôi phục ký ức mà thôi. Nếu ngươi nhớ lại kiếp trước, liệu còn có thể dễ dàng buông tay như vậy không?”
“Nếu ngươi là ta, ngươi sẽ chọn thế nào?” Tống Viễn Sơn hỏi ngược lại.
Tề Yếm Thù muốn nói lại thôi, phản ứng đầu tiên của hắn là đương nhiên sẽ không buông tay. Bất kể cô nhóc đã bái ai làm sư phụ, hắn cũng phải đoạt lại.
Nhưng — nếu Thanh Thanh đã hiểu chuyện, đã hòa nhập với môn phái mới, có một cuộc sống rất tốt với sư phụ và sư huynh mới, hắn có nhẫn tâm mang cô bé đi không? Làm vậy cô bé có thật sự vui vẻ không?
Nghĩ đi nghĩ lại, Tề Yếm Thù im lặng.
Hắn dường như đã hiểu ý của Tống Viễn Sơn. Bất kể ký ức có khôi phục hay không, Thanh Thanh đã có một cuộc sống mới, mọi thứ đã định sẵn sẽ khác đi, Tống Viễn Sơn không muốn thay đổi nữa.
“Thật ra từ khoảnh khắc biết được chuyện kiếp trước, trong lòng ta vẫn luôn rất khó chịu, phảng phất như có một tảng đá đè nặng, mỗi khi hít thở đều cảm thấy đau nhói.” Tống Viễn Sơn thở dài nói.
Tề Yếm Thù nói: “Bởi vì ngươi ghen tị với ta?”
Tống Viễn Sơn khá là cạn lời.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Có lẽ là có liên quan đến kiếp trước.” Ông bất đắc dĩ nói: “Kiếp trước đứa trẻ này đã chết, có lẽ vì vậy mà ta vẫn luôn đau lòng.”
Cả hai cùng im lặng.
Hồi lâu sau, Tề Yếm Thù nói: “Ngươi vẫn chưa khôi phục ký ức, nói cách khác chuyện về kiếp trước là ngươi biết được từ một người khác đã có ký ức. Một người quan trọng như vậy, mà ngươi lại không chịu tiết lộ thông tin của hắn?”
Vì Hạc Vũ Quân không muốn lộ diện, Tống Viễn Sơn cũng không muốn lừa dối trong một chuyện hợp tác lớn, nên đã nói thật, rằng một người chưa quyết định lộ diện đã cung cấp những manh mối này, và giấu đi chi tiết về người đó.
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện. Bận quá bạn có thể nghe truyện ở YT: Mèo Ghiền Truyện nhé ạ
“Chuyện lớn như vậy, tự nhiên phải để người ta suy nghĩ kỹ càng. Hắn không muốn, ta cũng không có cách nào.” Tống Viễn Sơn nói: “Giống như lúc trước khi Phật tử tìm chúng ta hợp tác, cũng đã nói về đứa trẻ của vị tôn giả Huyền Vân đảo bị giam cầm và nhìn thấy ký ức, chính là thiếu niên của môn phái các ngươi.”
Cả hai cùng nhìn về phía xa, một lát sau, Tề Yếm Thù nói: “Tại sao ta lại không có bất kỳ dấu hiệu nào cho thấy sắp nhớ lại kiếp trước?”
Theo lời Tống Viễn Sơn, mấy người ở Trường Hồng sư môn đều đã từng thoáng thấy ảo giác, hoặc trong lòng có cảm giác quen thuộc xuất hiện, thỉnh thoảng còn khó chịu đau đầu.
Như mấy năm trước khi Tề Yếm Thù bảo Tạ Quân Từ đến Thế gia Thương Minh lấy Lưu Trạch Kính, Tạ Quân Từ và Nguyễn Hồng Linh, tam sư tỷ trong số các đệ tử thân truyền của Trường Hồng, đã từng gặp nhau.
Khi đó Nguyễn Hồng Linh đã thấy trong ảo giác cảnh Tạ Quân Từ đứng giữa biển lửa, g.i.ế.c rất nhiều người của Thế gia Thương Minh.
Nhưng khi đến hiện trường, lại phát hiện không có chuyện gì xảy ra.
Nguyễn Hồng Linh sau khi về môn phái vẫn không hiểu, còn nói chuyện này với sư phụ và tông chủ. Giờ xem ra, có lẽ chuyện nàng nhìn thấy đã xảy ra ở kiếp trước.