Xuyên Sách Tiểu Sư Muội Được Dàn Phản Diện Cưng Chiều

Chương 637



Thương Minh mấy năm nay làm không ít chuyện xấu, từ Tạ Quân Từ đến Tô Khanh Dung đều có thù oán với họ, ai đi tàn sát Thương Minh cũng đều hợp lý.

Còn có ảo cảnh năm đó của Mộ Dung Phi nhìn thấy Thanh Thanh của kiếp trước… Tóm lại, sáu người đệ tử thân truyền của Trường Hồng cộng với Tống Viễn Sơn, dường như ai cũng từng có những khoảnh khắc như vậy.

Ngược lại ở Thương Lang Tông, cả năm thầy trò không ai có cảm giác tương tự.

“Có lẽ là do còn chấp niệm chưa dứt với kiếp trước.” Tống Viễn Sơn thở dài nói: “Có thể việc Tu Tiên giới bị hủy diệt, Niệm Thanh hy sinh đối với chúng ta là một chấp niệm quá lớn, còn các ngươi lại không có suy nghĩ đó.”

Nghĩ cũng phải. Thương Lang Tông ở kiếp trước tan tác, mỗi người đều không có kết cục tốt, nhưng đời này lại sống rất hạnh phúc, ai lại có chấp niệm với kiếp trước làm gì.

Ngu Tùng Trạch tự nhiên không cần phải nói, chấp niệm của hắn là muội muội, kiếp này đã sớm viên mãn.

Còn Niệm Thanh thì khó nói, có lẽ cô bé bây giờ tuổi còn nhỏ, chưa có cảm xúc gì.

Cũng có thể người đã làm ra hành động lấy thân tế trời, bản thân đã phải nhìn thấu hồng trần, buông bỏ tất cả, mới có thể lấy đại ái đó mà chịu c.h.ế.t vì thiên hạ thương sinh.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện. Bận quá bạn có thể nghe truyện ở YT: Mèo Ghiền Truyện nhé ạ

Nếu đã buông bỏ tất cả, không còn chấp niệm, cũng là chuyện bình thường.

Thật ra nếu kiếp trước thảm thiết đến vậy, Tề Yếm Thù vì lòng riêng cũng không muốn Niệm Thanh nhớ lại mọi chuyện trong quá khứ.

Hai người dường như nghĩ đến cùng một chuyện, Tống Viễn Sơn thở dài nói: “Có lẽ tất cả bắt đầu lại, chính là để gỡ bỏ thế cục tử của kiếp trước. Đời này hãy để cô bé sống thật vui vẻ, hạnh phúc mà lớn lên. Kiếp trước đã gánh vác trách nhiệm nặng nề như vậy, đời này cô bé nên được vô lo vô nghĩ.”

Cơn tức giận ban đầu của Tề Yếm Thù đã dần được xoa dịu qua cuộc nói chuyện và tỷ thí với Tống Viễn Sơn — tuy rằng vẫn còn chút ghen tuông, nhưng ít nhất cũng không còn tâm trạng muốn g.i.ế.c người như lúc đầu.

Hai người bay về chủ phong, từ xa đã thấy các đồ đệ tụ tập cùng nhau. Ở trung tâm quảng trường, một bóng người lớn và một bóng người nhỏ đang tỷ thí kiếm pháp, chính là Ngu Niệm Thanh và Thẩm Vân Sơ.

Mấy năm nay người luyện tập cùng cô bé nhiều nhất là Tề Yếm Thù và Tạ Quân Từ, thầy trò tương truyền, kiếm pháp tự thành một phái. Niệm Thanh đã quen với kiếm pháp của Thương Lang Tông, bây giờ tỷ thí với Thẩm Vân Sơ lại là một cảm giác khác. Thẩm Vân Sơ cũng rất mạnh, và phong cách của hắn hoàn toàn khác với Thương Lang Tông.

Thanh Thanh lại được tiếp xúc với một loại kiếm pháp ưu tú mới, cô bé chống đỡ có chút vất vả, nhưng đôi mắt lại ánh lên vẻ hưng phấn.

Thẩm Vân Sơ điều chỉnh thế công theo tốc độ phản ứng của cô bé, liên tục ra chiêu dẫn dắt, và thường xuyên bất ngờ tấn công vào những điểm yếu mà cô bé để lộ ra.

Mặc dù tu vi và kinh nghiệm đều không bằng người thanh niên, nhưng tốc độ phản ứng của Niệm Thanh rất nhanh, cô bé rất dám thử tấn công, cũng không vì chênh lệch thực lực mà từ bỏ, ngược lại còn tích cực tìm kiếm điểm yếu của Thẩm Vân Sơ. Cũng có thể thấy đầu óc cô bé trên con đường kiếm đạo rất linh hoạt, hiếm khi phạm sai lầm ở cùng một chỗ đến hai lần.