Xuyên Sách Tiểu Sư Muội Được Dàn Phản Diện Cưng Chiều

Chương 638



Một lớn một nhỏ hai vị kiếm tu tỷ thí với nhau, tiếng kiếm va vào nhau trong trẻo, những người khác đứng một bên xem một cách say sưa. Cảnh tượng này nhìn từ xa, lại vô cùng yên bình và tĩnh lặng.

Tống Viễn Sơn khó có thể che giấu sự yêu mến trong mắt mình đối với cô bé, ông nói: “Ngươi dạy dỗ cô bé không tồi.”

Tề Yếm Thù nói: “Ngươi dạy dỗ cũng không tồi.”

Trên quảng trường, không khí rất tốt.

Mỗi khi Thanh Thanh tung ra một đòn tấn công hay phòng thủ đẹp mắt, ca ca và các sư huynh bên cạnh lại vỗ tay tán thưởng.

Kiếm thuật của Thẩm Vân Sơ cũng cực kỳ xuất sắc, hai người tỷ thí trông rất đẹp mắt, không ngừng vang lên những tiếng leng keng trong trẻo của kiếm khí giao nhau.

Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện. Bận quá bạn có thể nghe truyện ở YT: Mèo Ghiền Truyện nhé ạ

Thanh Thanh đánh rất vui vẻ, đôi mắt cô bé lấp lánh những tia sáng vụn, như một con báo nhỏ đang tập trung cao độ, động tác linh hoạt, tìm kiếm cơ hội có thể đột phá.

Thẩm Vân Sơ lại càng đánh đầu óc càng trở nên chậm chạp, đến cuối cùng, thậm chí chỉ còn lại những động tác theo bản năng của đôi tay.

Nếu như mấy ngày nay mỗi khi nhìn cô bé, thái dương của hắn lại từng cơn nhói lên, thì bây giờ khi đã có tiếp xúc thực tế với cô bé, phản ứng này càng thêm kịch liệt.

Đầu óc Thẩm Vân Sơ trở nên mơ hồ, trì độn. Mỗi khi nhìn về phía cô bé, muốn suy nghĩ thêm điều gì đó, tâm trí hắn lại như bị một màn sương mù u ám che phủ, không thể nhìn thấu được gì, chỉ có lồng n.g.ự.c là vô cớ dâng lên cảm giác khó chịu và bực bội.

Đầu óc hắn ong ong, tư duy dần tách rời khỏi thực tại, trước mắt chỉ còn lấp lánh đôi mắt xinh đẹp của cô bé.

Nhìn đôi mắt ấy quá nhiều, khiến Thẩm Vân Sơ không khỏi hoảng hốt.

Leng keng, leng keng, tiếng kiếm va chạm trong trẻo không ngừng vang lên, mỗi một tiếng như thể gõ vào thái dương của hắn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Thẩm Vân Sơ thở dốc, tay hắn theo bản năng đỡ đòn, nhưng dường như đã tách rời khỏi tầm mắt, giống như đầu óc hắn đã không theo kịp được những động tác bản năng của cơ thể.

Niệm Thanh tuổi còn nhỏ, không phát hiện ra sự khác thường của hắn. Ngược lại, Tạ Quân Từ đã nhìn ra Thẩm Vân Sơ tuy mặt không đổi sắc nhưng hơi thở có chút tán loạn, hắn bèn lên tiếng: “Thanh Thanh, nghỉ ngơi một lát đi.”

Hai người dừng lại.

Thanh Thanh quay đầu, cô bé không hiểu hỏi: “Sao vậy, sư huynh?”

Sư huynh.

Thẩm Vân Sơ buông thõng tay, hắn ngẩn ngơ đứng tại chỗ, trái tim trong lồng n.g.ự.c đập lên từng nhịp nặng nề.

Sư huynh, sư huynh.

Hắn dường như… cũng đã từng được gọi như vậy.

Từng lớp sương mù như gông xiềng bao phủ lấy tinh thần của Thẩm Vân Sơ, hắn muốn suy nghĩ sâu hơn một chút, nhưng thái dương lại đau như kim châm.

Trán Thẩm Vân Sơ rịn ra mồ hôi mỏng, lúc này cô bé cũng đã nhìn ra điều không ổn.

Cô bé ngẩng đầu, cẩn thận hỏi: “Thẩm đạo hữu, huynh sao thế, có phải không khỏe ở đâu không?”

Suy nghĩ của Thẩm Vân Sơ hỗn loạn, mọi thứ đều mang theo những tạp âm khổng lồ, không ngừng đè nén lên đầu hắn, khiến trong óc Thẩm Vân Sơ vang lên ầm ầm.

Thẩm đạo hữu? Không đúng, không phải thế. Hắn hoảng hốt nghĩ, mình không nên là Thẩm đạo hữu, mình phải là ————

“Vân Sơ, con cuối cùng cũng đã trở về.”