Xuyên Sách Tiểu Sư Muội Được Dàn Phản Diện Cưng Chiều

Chương 640



Dần dần, cô bé trưởng thành, như một con chim ưng non nớt đã lột xác để bay về phía bầu trời.

Ngày đó, khói lửa ngút trời, hơn nửa Tu Tiên giới đã trở thành đống tro tàn.

Mọi thứ đã đi đến hồi kết, ai nấy đều kiệt sức, nỗi đau mất đi đồng môn lúc nào cũng hiện hữu khiến trên mặt phần lớn mọi người không còn nụ cười.

Thẩm Vân Sơ bị giam trong một kết giới, hắn ngẩng đầu nhìn mọi thứ xung quanh, trái tim ngày càng đau nhói, cuối cùng hắn đối diện với đôi mắt của cô bé gái trẻ bên ngoài kết giới.

“Sư huynh, ta đã trưởng thành rồi.” Ngu Niệm Thanh nhẹ nhàng cười nói: “Ngay cả huynh cũng không phải là đối thủ của ta.”

Trong một thế giới tận thế tàn khốc như vậy, nụ cười của nàng vẫn trong sáng và thuần khiết như thuở nhỏ.

“Thanh Nhi, thả ta ra.” Giọng Thẩm Vân Sơ khàn đặc: “Muội đừng làm chuyện dại dột, thả ta ra —!”

Hắn ra sức giãy giụa, nhưng kết giới không hề lay chuyển.

“Ta đã nghĩ kỹ rồi.” Ngu Niệm Thanh ngẩng đầu, nàng nhìn về phía chân trời u ám, nàng nói: “Không thể có thêm người c.h.ế.t nữa. Hai chúng ta, ít nhất phải có một người sống sót trở về môn phái.”

“Ngu Niệm Thanh —!” Thẩm Vân Sơ giận dữ gầm lên: “Muội còn gọi ta một tiếng sư huynh, ta tuyệt đối không cho phép muội làm vậy, thả ta ra! Muội có nghe không, thả ta ra ngoài!”

Ngu Niệm Thanh cười.

Nụ cười của nàng dịu dàng, thanh thản, phảng phất như đã rũ bỏ hết mệt mỏi và trách nhiệm của những năm tháng chiến loạn, lại giống như cô bé vô lo vô nghĩ ngày nào.

Tim Thẩm Vân Sơ lại càng ngày càng lạnh, hắn giãy giụa đến gần kết giới, giọng nói nghẹn ngào: “Thanh Thanh, sư huynh cầu xin muội, chúng ta cùng nhau nghĩ cách, luôn có biện pháp, muội đừng hồ đồ…”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Cuối cùng, nàng vẫn ra đi.

Nàng đã lớn lên sau lưng hắn, hắn đã che chở cho nàng lớn lên, nhưng cũng chính hắn đã trơ mắt nhìn nàng bay về phía chân trời, nhìn nàng một kiếm c.h.é.m tan vạn trượng u tối, nhìn nàng lấy thân tế trời.

Mà hắn, lại chẳng thể làm được gì.

Hơi thở của Thẩm Vân Sơ hỗn loạn, m.á.u huyết dâng lên, đầu óc vù vù, dường như cả thế gian đều đang đè ép lên người hắn.

Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện. Bận quá bạn có thể nghe truyện ở YT: Mèo Ghiền Truyện nhé ạ

Trong cơn chấn động dữ dội, Thẩm Vân Sơ mất đi ý thức.

(Mèo edit: Mèo dùng từ " nàng" để chỉ Thanh Thanh khi đã lớn nha các tình yêu.)

Ánh sáng và bóng tối đan xen, bóng cây lay động.

Thiếu niên đứng ngoài điện, bóng cây khẽ lướt qua gương mặt không chút gợn sóng của hắn. Hắn lặng lẽ nhìn chăm chú vào không trung, dường như mọi thứ trên thế gian đều không liên quan đến mình.

Tiếng ồn ào không ngớt truyền ra từ đại điện phía sau, các đệ tử trẻ tuổi khóc than thảm thiết, những người lớn tuổi hơn thì thở dài an ủi lẫn nhau.

“Vân Sơ.” Đúng lúc này, hắn nghe có người gọi tên mình.

Thiếu niên Thẩm Vân Sơ quay đầu lại, đối diện với ánh mắt của sư phụ.

Sắc mặt Tống Viễn Sơn có chút mệt mỏi, ông nói: “Vào trong tiễn sư công con một đoạn đường.”

Người vừa qua đời là sư phụ của Uông trưởng lão, tức sư thúc của Tống Viễn Sơn, cũng là vị trưởng bối cuối cùng của thế hệ thượng thượng.

Đó là một lão gia tử vô cùng hiền từ, trước đây thường xuyên tìm Thẩm Vân Sơ chơi cờ hoặc chỉ dạy kiếm thuật cho hắn. Cho dù Thẩm Vân Sơ phần lớn thời gian đều ngây ngô, ông vẫn rất yêu quý người vãn bối này.