Đáng tiếc, cuối cùng ông cũng không thể tiên thành, mà thọ nguyên đã cạn.
Đi bên cạnh sư phụ, Thẩm Vân Sơ đi xuyên qua đại điện, xuyên qua những tiếng khóc thút thít khe khẽ. Hắn đến trước giường, nhìn thấy lão gia tử râu tóc bạc trắng đang yên tĩnh nhắm mắt, dường như đã ngủ say, nhưng sẽ không bao giờ tỉnh lại nữa.
Uông trưởng lão im lặng canh giữ bên giường sư phụ mình, Tống Viễn Sơn đưa tay vỗ vỗ vai ông.
Vị Uông trưởng lão luôn ngay thẳng, sắc mặt hiếm khi có chút tiều tụy, ông cúi đầu, gắng gượng nở một nụ cười: “Vân Sơ à, lúc sư công con còn tại thế, trong số các vãn bối này ông ấy thích nhất là con. Đợi đến lúc đưa tang, sẽ để con tiễn ông ấy đi.”
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện. Bận quá bạn có thể nghe truyện ở YT: Mèo Ghiền Truyện nhé ạ
Là trưởng bối lớn nhất trong tông môn, khi sư công được đưa tang, toàn bộ Trường Hồng Kiếm Tông treo cờ trắng suốt một tháng.
Thẩm Vân Sơ được chọn làm vãn bối đưa tang, từ đó về sau người trong thiên hạ đều biết, người dẫn đầu thế hệ sau của Trường Hồng Kiếm Tông chính là hắn - thiếu niên tuấn mỹ mà lãnh đạm này.
Thế nhưng thiếu niên từ đầu đến cuối dường như vẫn đứng ngoài tất cả những chuyện này.
Trái tim Thẩm Vân Sơ vững như bàn thạch, không cảm nhận được đau đớn, cũng hoàn toàn không có bi thương.
Hắn giống như một cái giếng đã sớm cạn khô. Vị sư công hết mực yêu thương hắn đã qua đời, nhưng hắn không có bất kỳ phản ứng nào, vẫn cứ mặt trời mọc thì luyện kiếm, mặt trời lặn thì trở về. Chỉ là từ nay, đã thiếu đi một bóng hình, không còn một lão nhân hiền từ nào chờ hắn đến chơi cờ cùng nữa.
Sư phụ và các trưởng lão phát hiện ra sự khác thường của Thẩm Vân Sơ. Họ không hề trách mắng hắn, mà lén quyết định rằng sau này các đệ tử của mỗi người sẽ phải cùng nhau sinh hoạt và luyện kiếm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Họ muốn dùng cách này để kéo thiếu niên có tình cảm đạm bạc ấy trở về với hồng trần.
Thiếu niên dần dần lớn lên, bên cạnh hắn dần có thêm các sư đệ, sư muội.
Hắn luôn bị các sư đệ trêu chọc gọi là "Tảng đá tinh", thỉnh thoảng sẽ làm cho nhị sư muội Liễu Tuyết Thành - người trạc tuổi mình tức giận đến mức muốn c.h.é.m hắn.
Thẩm Vân Sơ tuy vẫn có cảm xúc chậm chạp, nhưng trải qua trăm năm trong tình đồng môn ồn ào như vậy, cuối cùng cũng có chút thay đổi. Hắn càng lúc càng giống một đại sư huynh đúng nghĩa, biết gánh vác trách nhiệm, biết chăm sóc người khác.
Người bị xem nhẹ nhất, ngược lại lại là sư phụ của hắn - Tống Viễn Sơn.
Thẩm Vân Sơ là một thiên tài lãnh đạm, cùng một vấn đề cũng không cần Tống Viễn Sơn phải nói đến lần thứ hai. Sự thờ ơ trong tình cảm của hắn đã biến thành sự nhạy bén và chuyên tâm vô cùng đối với việc tu luyện.
Hai thầy trò thường cả tháng mới gặp nhau một lần, trên lớp học nói vài câu ngắn ngủi là Thẩm Vân Sơ sẽ cáo từ rời đi, thỉnh thoảng bế quan một lần là mất nửa năm.
Các vị trưởng lão thường tụ tập cùng Tống Viễn Sơn, hễ nhắc đến chuyện này là lại vô cùng cảm khái.
“Ai, đồ đệ ưu tú cũng có nỗi khổ của người ưu tú. Giống như A Phi nhà ta, tuy không thông minh bằng Vân Sơ, nhưng đứa trẻ đó hiếu thuận lắm, ngày nào cũng qua nói chuyện với ta vài câu.”
“Còn nói nữa à, đệ tử của ta cũng…”
Các vị trưởng lão lần lượt khoe khoang về lòng hiếu thảo của đệ tử mình, rồi lại nhìn về phía Tống Viễn Sơn, ánh mắt vừa phức tạp lại vừa cảm thán.