“Thanh Thanh!” Thẩm Vân Sơ theo bản năng gọi.
Những người khác lần lượt rời khỏi phòng, cánh cửa lớn đóng lại, bóng dáng cô bé cũng biến mất.
Thẩm Vân Sơ chống người dậy, hắn ngẩn ngơ nhìn về phía cánh cửa.
Khí huyết của hắn dâng trào, hắn cúi gập người ho dữ dội, m.á.u tươi không ngừng nhỏ xuống đất.
“Vân Sơ, con đừng nghĩ nữa, mau tĩnh tọa để ổn định hồn thức!” Tống Viễn Sơn trầm giọng nói: “Con có biết vừa rồi hồn phách của con rung chuyển, nếu không có Phật tử ở đây, e rằng con đã phải chịu khổ rồi. Những chuyện khác khoan hãy nghĩ đến, thân thể của chính con là quan trọng nhất!”
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện. Bận quá bạn có thể nghe truyện ở YT: Mèo Ghiền Truyện nhé ạ
Thẩm Vân Sơ gục bên mép giường, hắn chống tay, giọng nói nghẹn ngào: “Sư tôn, con đau.”
“Đau ở đâu?” Tống Viễn Sơn căng thẳng hỏi: “Có phải bị thương ở đâu không, mau để sư phụ xem.”
Thẩm Vân Sơ nắm lấy tay ông, ấn lên n.g.ự.c mình.
“Chỗ này đau.” Thẩm Vân Sơ khàn giọng nói: “Phải làm sao bây giờ, sư tôn, chỗ này… đau quá.”
Trái tim Tống Viễn Sơn dường như cũng đau theo, ông nhất thời không biết phải an ủi đệ tử của mình như thế nào.
Đúng lúc này, một giọt nước trong suốt rơi xuống mu bàn tay Tống Viễn Sơn, ông ngẩn ngơ ngẩng đầu lên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Thẩm Vân Sơ đã khóc.
Nhìn thấy cảnh tượng này, trong lòng Tống Viễn Sơn lập tức cuộn lên sóng to gió lớn.
Vị đại đồ đệ này của ông, từ khi bái nhập sư môn đến nay đã hơn một trăm năm, đừng nói là rơi lệ, ngày thường ngay cả nói chuyện cũng không nói mấy câu, mọi loại cảm xúc đều gần như bằng không.
Vậy mà bây giờ, Thẩm Vân Sơ lại khóc!
“Vân Sơ, con, con đừng buồn cũng đừng vội, đã có sư phụ ở đây rồi.” Tống Viễn Sơn luống cuống tay chân, ông ngồi xổm xuống, đưa tay vỗ về vai Thẩm Vân Sơ, có chút vội vàng nói: “Có chuyện gì chúng ta cùng nhau nghĩ cách, trời không sập được đâu, đừng buồn nữa…”
Đúng vậy, trời vẫn chưa sập.
Khí huyết của Thẩm Vân Sơ cuộn trào, đầu óc từng cơn choáng váng, hắn hoảng hốt nghĩ, sư muội vẫn còn sống, trận tận thế đó còn ở tương lai mấy trăm năm sau, mọi thứ vẫn còn kịp…
Cánh tay hắn chống đỡ cơ thể, đôi mắt lạnh lùng ngấn lệ nhưng chưa chảy xuống. Thẩm Vân Sơ ngước mắt lên, đối diện với vẻ mặt quan tâm và lo lắng của Tống Viễn Sơn.
Hai thầy trò nhìn nhau trong giây lát, khí huyết của Thẩm Vân Sơ lại dâng lên, phun ra một ngụm m.á.u nữa. Bàn tay Tống Viễn Sơn đặt trên vai hắn không ngừng truyền lực, giúp hắn kiểm soát chân khí đang hỗn loạn trong cơ thể.
“Vân Sơ, không cần vội. Mọi người đều còn sống, không có gì tốt hơn thế này.” Tống Viễn Sơn đã đoán được Thẩm Vân Sơ đã nhớ lại kiếp trước, ông cho rằng hắn vì chuyện của tiểu sư muội mới kích động như vậy, liền trầm giọng an ủi: “Trước hết hãy chăm sóc tốt cho bản thân, những chuyện khác sau này từ từ giải quyết.”
Suy đoán của Tống Viễn Sơn tuy chính xác, nhưng lại không hoàn toàn đúng.
Thẩm Vân Sơ trời sinh có cảm xúc chậm chạp, giống như một tảng đá đã thành tinh. Chính tình nghĩa huynh đệ tỷ muội suốt mấy trăm năm, chính những khoảnh khắc sớm chiều bên tiểu sư muội đã dần dần làm hắn sống lại, có thể cảm nhận được những gì người thường cảm nhận, không còn trì độn như vậy nữa.