Thẩm Vân Sơ đứng ngoài cửa, hắn bừng tỉnh lại, mới cảm nhận được cô bé không hề bị thương, nhịp tim cũng rất bình thường.
Cô bé chỉ là đang rầu rĩ khóc thút thít như một con thú nhỏ mà thôi.
Thẩm Vân Sơ do dự.
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện. Bận quá bạn có thể nghe truyện ở YT: Mèo Ghiền Truyện nhé ạ
Hắn không hay hỏi đến chuyện riêng của người khác, cũng không giỏi trò chuyện, hắn nên đi.
Thế nhưng, ma xui quỷ khiến thế nào, hắn lại đưa tay gõ lên cánh cửa.
Một lát sau, cánh cửa được mở ra một khe nhỏ, để lộ khuôn mặt nhỏ nhắn ướt đẫm nước mắt của Niệm Thanh. Cô bé ngơ ngác ngẩng đầu nhìn người thanh niên, rồi lao vào lòng hắn, nức nở khóc lên.
Thẩm Vân Sơ vươn tay, hắn cứng đờ, vụng về xoa xoa đầu cô bé.
…
Nắng mai rực rỡ, gió nhẹ thổi qua.
Hai sư huynh muội đi trên con đường ở sườn núi, cô bé tràn đầy sức sống, nhảy chân sáo đi theo hắn, hỏi Thẩm Vân Sơ đủ mọi câu hỏi trên trời dưới đất. Thẩm Vân Sơ tuy ít nói, nhưng vẫn kiên nhẫn trả lời.
“Sư huynh, huynh thật sự chưa bao giờ tức giận cũng không vui vẻ sao?”
“Thỉnh thoảng.” Thẩm Vân Sơ nói với cô bé: “Rất ít.”
Niệm Thanh nghĩ ngợi: "Vậy huynh có từng đau lòng chưa?”
“Chưa từng.” Thẩm Vân Sơ nói.
“Ồ.” Thanh Thanh nhảy một cái, cô bé dừng lại, ngẩng đầu nói: “Thật ra như vậy cũng tốt mà.”
Thẩm Vân Sơ không nhịn được đưa tay ra, hắn muốn xoa đầu cô bé.
Nhưng đột nhiên, con đường này càng lúc càng dài, hắn ngẩn ngơ ngước mắt lên, lại thấy Niệm Thanh đang đi xa khỏi mình.
Cô bé trên con đường biến thành cô gái trẻ trên bầu trời, Thẩm Vân Sơ muốn đuổi theo cô bé, nhưng lại không ngừng giẫm chân tại chỗ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Hắn trơ mắt nhìn bóng hình cô bé tan biến vào trong ánh sáng, ánh sáng càng lúc càng mạnh, càng lúc càng mạnh —
Trên giường, Thẩm Vân Sơ đột ngột mở mắt.
Tim hắn đập thình thịch như trống trận, mồ hôi lạnh thấm ướt những sợi tóc bên má.
“Vân Sơ, con tỉnh rồi, con cảm thấy khá hơn chút nào chưa?”
Tống Viễn Sơn đến bên cạnh hắn, nhẹ nhàng đỡ vai hắn dậy.
Đầu óc Thẩm Vân Sơ vang lên ầm ầm, trước mắt vẫn còn có chút choáng váng.
Thấy hắn tỉnh lại, những người khác đều vây quanh.
Thẩm Vân Sơ ngẩng đầu, trong mắt hắn không nhìn thấy bất kỳ ai khác, chỉ có cô bé đang ở bên giường.
Hắn ngẩn ngơ nhìn cô bé, giọng khàn đặc cất lên: “Thanh Thanh —”
Thẩm Vân Sơ theo bản năng đưa tay về phía cô bé, nhưng cổ tay lại đột ngột bị người khác nắm lấy giữa không trung.
Hắn ngẩng đầu, liền đối diện với ánh mắt lạnh như băng đầy nguy hiểm của Tạ Quân Từ.
“Ngươi muốn làm gì?” Tạ Quân Từ lạnh lùng nói.
Sắc mặt Thẩm Vân Sơ cũng đột ngột lạnh xuống, giọng nói của hắn như mang theo băng giá, lạnh lùng nói: “Buông ra.”
Không khí giữa hai người đã hạ xuống điểm đóng băng, căng như dây đàn.
“Được rồi, các con ra ngoài trước đi, có chuyện gì lát nữa hãy nói.” Tống Viễn Sơn đứng ra hòa giải.
“Lão đại.” Tề Yếm Thù cũng mở miệng.
Tạ Quân Từ lúc này mới buông tay Thẩm Vân Sơ ra, hắn lạnh lùng lườm Thẩm Vân Sơ một cái.
Thẩm Vân Sơ cũng không để ý đến Tạ Quân Từ, ánh mắt hắn nhìn về phía cô bé, lại thấy cô bé từ lúc nãy đã luôn trốn sau lưng Tạ Quân Từ, dường như không hiểu được sự khác thường của Thẩm Vân Sơ mà có chút sợ hãi hắn.