Xuyên Sách Tiểu Sư Muội Được Dàn Phản Diện Cưng Chiều

Chương 665



Cô bé nói rất nhiều, cô bé theo thói quen lải nhải chia sẻ với hệ thống những ý tưởng trên trời dưới đất của mình, vừa tết tóc, thay quần áo, rồi đi ra khỏi phòng.

Cô bé vẫn luôn ở cùng sân với Tạ Quân Từ, cho nên ra khỏi cửa, việc đầu tiên chính là đi đến thiên điện tìm Tạ Quân Từ.

Thanh Thanh linh hoạt nhảy qua ngưỡng cửa, tràn đầy sức sống mà gọi: “Tạ Quân Từ! Dậy thôi.”

Thật ra cô bé biết Tạ Quân Từ không ngủ, chẳng qua là tạo ra tiếng động để sư huynh chú ý đến mình.

Rèm trong buồng được vén lên, Tạ Quân Từ đi ra.

Thanh Thanh liền chú ý thấy hắn đã thay đổi phong cách chỉ mặc đồ đen đơn giản ngày xưa, hai ngày nay ngày nào cũng thay quần áo, hơn nữa nếu không mặc áo bào trắng tiên khí phiêu dật thì cũng là màu xanh biển nội liễm quý phái, tóm lại — rất đẹp.

Đối với mấy thầy trò Thương Lang Tông tuy đều có khuôn mặt tuấn tú nhưng trước nay chưa từng để ý đến vẻ ngoài mà nói, việc ngày nào cũng thay quần áo đã được xem là rất để tâm rồi.

Tạ Quân Từ đi tới, hắn đưa tay xoa đầu cô bé, liền nghe thấy cô bé tò mò nói: “Sao hai ngày nay sư huynh lại chưng diện siêng năng thế.”

Bị sư muội nhìn thấu suy nghĩ trong lòng, Tạ Quân Từ có chút ngượng ngùng nói: “Không đẹp sao?”

Ba thầy trò từ Trường Hồng Kiếm Tông đến, Thẩm Vân Sơ là đại sư huynh, Ngu Tùng Trạch cũng là huynh trưởng, dường như vừa hay tạo thành một sự so sánh với hắn.

Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện. Bận quá bạn có thể nghe truyện ở YT: Mèo Ghiền Truyện nhé ạ

Dù sao Tạ Quân Từ vừa là đại sư huynh của Thương Lang Tông, lại là huynh trưởng của Thanh Thanh trong mấy năm gần đây. Hắn liền không khỏi coi trọng đến hình tượng, ngày nào cũng phải đổi một bộ quần áo.

“Đẹp lắm ạ, sư huynh mặc gì cũng đẹp.” Thanh Thanh vui vẻ nói: “Sau này sư huynh cũng sẽ ngày nào cũng thay quần áo sao?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Tạ Quân Từ thật ra muốn từ chối, trong các sư huynh đệ trừ Tô Khanh Dung có rất nhiều quần áo màu sắc khác nhau, hắn và Tần Tẫn đều đã quen mặc đồ đen, đặt toàn bộ trọng tâm vào việc tu luyện.

Nếu là trước kia, Tạ Quân Từ có lẽ sẽ từ chối cô bé, sẽ nói với cô bé rằng ngày thường mình vẫn quen mặc đồ đen hơn.

Cũng không biết có phải là do cảm giác bị uy h.i.ế.p từ người ca ca ruột và sư huynh kiếp trước hay không, yết hầu của Tạ Quân Từ chuyển động, cuối cùng “ừm” một tiếng.

“Thật không ạ!” Thanh Thanh khẽ lắc tay áo của hắn, làm nũng nói: “Vậy sau này huynh đừng mặc màu đen nữa được không?”

Tạ Quân Từ nheo mắt lại.

Yêu cầu này của cô bé có chút quá khó xử hắn.

Chẳng qua, Thanh Thanh vẫn nhìn ra được một tia d.a.o động trên nét mặt Tạ Quân Từ, cô bé nắm lấy ngón tay hắn, vừa lay động vừa cầu xin: “Huynh bớt mặc màu đen một chút đi mà, huynh mặc màu khác cũng đẹp lắm. Đồng ý với em đi…”

Nhìn cô bé quấy không ngừng, Tạ Quân Từ bất đắc dĩ nói: “Được.”

“Thật sao?” Thanh Thanh ngẩng đầu, cô bé vui vẻ nói: “Ngoéo tay! Sau này em sẽ giám sát huynh mỗi ngày, không được nuốt lời đâu nha!”

Mỗi ngày?

Nói cách khác, cho dù Trường Hồng Kiếm Tông có sư phụ và sư huynh kiếp trước của cô bé, còn có cả ca ca của cô bé, nhưng cô nhóc này dường như chưa từng có ý định rời khỏi Thương Lang Tông, cho nên mới nói như vậy phải không?

Tảng đá nặng trĩu đè trong lòng Tạ Quân Từ hai ngày nay cứ thế ầm ầm rơi xuống đất.