Nhìn cô bé bẻ tay mình ra để ngoéo tay, Tạ Quân Từ thấp giọng nói: “Thật không? Nếu Thanh Thanh không giám sát, giao ước này sẽ không tính nữa.”
“Em sẽ không cho huynh có cơ hội đó đâu!” Thanh Thanh chắc nịch nói.
Trong lòng cô bé đã nghĩ kỹ rồi, sau này phải để sư phụ và các sư huynh mặc nhiều quần áo và phụ kiện khác nhau hơn. Trước đây Tề Yếm Thù, Tần Tẫn và Tạ Quân Từ là một phe, hễ cô bé nói đổi phong cách một chút là họ đều sợ mình sẽ rơi vào kết cục bị trang điểm như thiếu niên, còn đùn đẩy trách nhiệm cho nhau.
Đụng một cái là lại "em đi hỏi đại sư huynh đi, Tạ Quân Từ đồng ý thì ta liền đồng ý", đợi cô bé đi hỏi Tạ Quân Từ, Tạ Quân Từ lại bảo cô bé đi hỏi Tề Yếm Thù, hỏi Tề Yếm Thù, Tề Yếm Thù lại nói để cô bé tự đi thuyết phục các sư huynh.
Kết quả làm tới làm lui, ngoài Tô Khanh Dung nhiệt tình tham gia và Sở Chấp Ngự không có lựa chọn nào khác, ba người còn lại nhất quyết không hợp tác với cô bé.
Thế nhưng không biết tại sao, thái độ của Tạ Quân Từ hôm nay lại mềm mỏng đi!
Thanh Thanh rất vui vẻ.
Hai sư huynh muội vừa đi ra ngoài, cô bé vừa kể cho Tạ Quân Từ nghe về giấc mơ đẹp đêm qua của mình.
Ban đầu còn ổn, dường như chỉ là một giấc mơ trên trời dưới đất của một đứa trẻ. Nhưng Niệm Thanh càng kể về sau, Tạ Quân Từ càng cảm thấy có gì đó không đúng.
Thanh Thanh dùng từ "tuyết trắng", khiến Tạ Quân Từ, người hôm qua vẫn luôn cùng những người khác nghiên cứu về Bạch Trạch, vô cùng nhạy cảm với miêu tả này. Mà cô bé càng miêu tả con vật đó, lại càng nghe giống với Bạch Trạch mà Thẩm Vân Sơ nói.
Tạ Quân Từ liền phát hiện ra điều không ổn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Khi mọi người tụ tập ở chủ điện, Thanh Thanh đang ăn sáng ở bên trong, Tạ Quân Từ liền kể lại chuyện này với những người khác.
Những người khác nghe xong cũng cảm thấy không giống như là trùng hợp.
Nếu việc Thẩm Vân Sơ cảm thấy mình đã từng gặp thần thú Bạch Trạch có khả năng là bị Hạc Vũ Quân - "kẻ thần bí" cũng biết về kiếp trước, dẫn dắt, thì Thanh Thanh lại hoàn toàn không biết gì cả.
Thế nhưng cô bé lại có một giấc mơ vào đúng thời điểm như vậy, còn mơ thấy một con vật tương tự đến thế…
Ăn sáng xong, những người lớn gọi Thanh Thanh qua.
“Thanh Thanh, con đêm qua mơ thấy con vật như thế nào, con cứ nói, để sư huynh con vẽ ra.” Tề Yếm Thù nói.
Trong số mọi người, kỹ năng vẽ của Tô Khanh Dung là tốt nhất. Hắn chỉ cần không phải tu luyện thì chuyện gì cũng chịu làm, lâu dần trong trăm năm qua cũng đã học được không ít kỹ năng không đứng đắn, như là mộc, may vá, vẽ tranh đều biết sơ qua.
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện. Bận quá bạn có thể nghe truyện ở YT: Mèo Ghiền Truyện nhé ạ
Thế là Thanh Thanh liền từng chút một miêu tả con vật đó, sau vài lần điều chỉnh, Tô Khanh Dung đã vẽ ra một con vật màu trắng không giống bất kỳ loài nào.
Đuôi nó dài và xù, thân hình có vẻ đẹp của loài hươu, cũng có sự căng tràn sức mạnh của dã thú, đầu sói tai trắng phía sau là cặp sừng rồng tuyệt đẹp.
Thanh Thanh quan sát một lúc, cô bé nói: “Cũng gần giống rồi ạ! Nhưng em cảm thấy thần thái của nó phải dịu dàng hơn một chút.”
Lúc Tô Khanh Dung đặt bút đã theo tiềm thức vẽ cho nó có chút bá khí, nhưng Thanh Thanh lại cảm thấy con vật trong mơ tuy cảm giác rất mạnh mẽ, nhưng ánh mắt lại rất ôn hòa.