Xuyên Sách Tiểu Sư Muội Được Dàn Phản Diện Cưng Chiều

Chương 672



“Đúng vậy.” Tống Viễn Sơn bất đắc dĩ nói: “Người đó chính là một quỷ tu.”

“Quỷ tu?” Tần Tẫn nhướng mày nói: “Vậy thì người này thật đúng là không tầm thường. Cả ngàn năm cũng không thấy được mấy quỷ tu có thể tu luyện thành tài.”

Sau khi kết giới được dỡ bỏ, tàu bay thuận lợi dừng lại trên một khoảng đất trống phía dưới.

Mọi người bước ra khỏi tàu bay, chỉ thấy thung lũng này âm phong từng trận, những cung điện lớn nhỏ không đều tọa lạc giữa núi rừng, núi cao che khuất mặt trời, ban ngày cũng không có ánh nắng chiếu vào.

Nơi này âm u đến mức dường như có thể trực tiếp đào huyệt mộ.

Thanh Thanh có chút không thoải mái, thiếu niên cũng vậy. Tề Yếm Thù phất tay dùng sức mạnh của mình bao bọc hai đứa trẻ lại, ngăn cách luồng quỷ khí bên ngoài, cô bé lúc này mới đỡ hơn một chút.

“Sao không có ai vậy?” Ngu Tùng Trạch có chút hoang mang.

Lần trước đến đây, rõ ràng trong kết giới Hạc Vũ Quân có ít nhất mấy ngàn thuộc hạ, sao bây giờ chỉ có gió thổi vù vù, mà không thấy một bóng người nào?

Ba thầy trò Trường Hồng đi trước dẫn đường, họ tiến vào chủ điện của Hạc Vũ Quân.

Tống Viễn Sơn gõ cửa, ông nói: “Có ai ở đó không?”

Không ai đáp lại, cửa vẫn chưa khóa, Tống Viễn Sơn đẩy cửa ra, một chút ánh sáng âm u lọt vào trong điện, trong điện càng thêm tối tăm, Tống Viễn Sơn phất tay áo thắp sáng toàn bộ những ngọn đèn trong điện.

Đại điện trống rỗng không một bóng người.

Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện. Bận quá bạn có thể nghe truyện ở YT: Mèo Ghiền Truyện nhé ạ

Trong khoảnh khắc đó, Tống Viễn Sơn cũng không nhịn được mà nghi ngờ — Hạc Vũ Quân không phải là đã trốn rồi chứ?

Ông nghĩ nghĩ, rồi khẽ nói với Ngu Tùng Trạch: “Con vào gọi hắn đi.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Ngu Tùng Trạch nhẹ nhàng gật đầu, hắn đi trước bước vào trong điện.

“Hạc Vũ Quân, ngài ở đâu?” Giọng người thanh niên vang vọng trong đại điện trống trải.

“Hạc Vũ Quân?” Nghe thấy cái tên này, Tề Yếm Thù nhìn về phía Tống Viễn Sơn, hắn nhíu mày nói: “Đây là tên giả của kẻ đó à?”

Tống Viễn Sơn nhẹ nhàng gật đầu.

Ngu Tùng Trạch đi thẳng một đường, hắn đi qua tấm bình phong, vừa định nhìn vào hành lang bên trong, liền suýt nữa đụng phải một người.

Hắn ngẩng đầu lên, liền đối diện với Hạc Vũ Quân đang xách đèn đi ra từ trong hành lang.

Mấy ngày nay Ngu Tùng Trạch đã suy nghĩ rất nhiều, hắn nhìn thấy tình cảm của Thanh Thanh đối với hai môn phái kiếp trước và kiếp này, hắn cũng đang từ từ cố gắng chấp nhận vị sư phụ của mình ở kiếp trước. Nhưng cảm xúc của hắn đối với nam nhân này thật sự phức tạp, khi thật sự gặp mặt, Ngu Tùng Trạch lại không khỏi có chút căng thẳng, vẫn không biết nên nói gì.

Hạc Vũ Quân nhẹ nhàng vỗ vỗ vai hắn, rồi sau đó bước ra ngoài.

Người còn chưa tới, giọng cười nhàn nhạt đã từ phía bên kia tấm bình phong truyền đến.

“Khách quý ghé thăm, lại chưa ra xa đón tiếp, thất lễ, thất lễ.”

Nghe thấy giọng nói này, Tề Yếm Thù đột nhiên cứng đờ.

Hắn trừng lớn mắt, không dám tin mà ngẩng đầu lên, liền thấy một Hạc Vũ Quân mặc áo xanh đang đứng bên cạnh tấm bình phong.

Nụ cười trên mặt Hạc Vũ Quân dịu dàng và hiền hòa, không một chút nào thấy được dáng vẻ bàng hoàng do dự của hắn mấy ngày qua.

Hắn nhẹ nhàng cười nói: “Sư huynh, đã nhiều năm không gặp, huynh vẫn khỏe chứ?”