Diệp Chẩm Phong là loại người mà Tề Yếm Thù ghét nhất.
“Ngươi không có một chút tôn nghiêm nào sao?” Một ngày nọ, Tề Yếm Thù không nhịn được nói: “Một người sao có thể sống như một con ch.ó vậy?”
“Nếu có thể sống sót, làm chó cũng chưa chắc đã là không thể.” Diệp Chẩm Phong không hề cảm thấy bị châm chọc, hắn vừa lấy thuốc, vừa thản nhiên nói.
Nếu hắn có thể tức giận, Tề Yếm Thù có lẽ còn có thể vui mừng một chút. Nhưng cái dáng vẻ này của hắn chỉ khiến Tề Yếm Thù càng thêm phiền.
“Ngươi là đại nhân vật, ta là tiểu nhân vật.” Diệp Chẩm Phong cười nói: “Tiểu nhân vật nếu muốn sống sót, luôn phải có chút chật vật.”
Tề Yếm Thù không muốn để ý đến hắn, quay đầu sang một bên. Diệp Chẩm Phong không hề để tâm đến sự chán ghét của hắn, dù sao đây cũng là cảm xúc mà hắn cảm nhận được nhiều nhất từ nhỏ đến lớn.
Mấy tháng sau, thời gian giam lỏng của Tề Yếm Thù ở đảo chính kết thúc.
Thái độ của hắn cứng rắn, hơn nữa nói chuyện vô cùng độc miệng, vài câu trào phúng đã khiến mấy lão già tức giận đến mức hận không thể g.i.ế.c c.h.ế.t hắn.
Thế nhưng Tề Yếm Thù không có huyết mạch, không có bẩm sinh kiếm cốt hay bất kỳ cơ duyên nào, mọi thứ đều bình thường như vậy, lại làm được điều mà vô số tu sĩ không làm được với tốc độ tu luyện của mình. Sự tồn tại của hắn thật sự quá hấp dẫn họ, mấy lão già đều không nỡ ra tay.
Họ muốn tìm ra từ trên người Tề Yếm Thù nguyên nhân hắn tiến bộ nhanh như vậy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Họ ghen ghét Tề Yếm Thù, thù hận Tề Yếm Thù, nhưng cũng muốn trở thành Tề Yếm Thù.
Một đêm mưa gió sấm chớp đan xen, năm lão già đã đưa Tề Yếm Thù - người bị phong bế tu vi, đến một hòn đảo hoang.
Hòn đảo này cách xa các quần đảo khác, vô cùng nhỏ hẹp, nói là đảo nhỏ, càng giống một tảng đá ngầm lớn, trên đó chỉ có một sơn động.
Mấy lão già rất coi trọng Tề Yếm Thù, họ không tin tưởng các thế gia, nhưng lại cần người chạy việc, thế là họ cũng mang theo Diệp Chẩm Phong - người vẫn luôn chăm sóc hắn.
Vị tôn giả Đại Thừa kỳ cầm đầu Nhạc Tự Thành đẩy Tề Yếm Thù vào trong sơn động, rầm — một tia chớp cắt ngang bầu trời đêm, Diệp Chẩm Phong thấy trên vách sơn động chi chít những dấu khắc.
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện. Bận quá bạn có thể nghe truyện ở YT: Mèo Ghiền Truyện nhé ạ
Có vài cái là vết kiếm, có vài cái dường như là những văn tự mơ hồ không rõ, hàng trăm hàng ngàn dấu vết khác nhau trải rộng khắp sơn động.
“Nghe nói đây là những ghi chép do thủy tổ khai đảo để lại, bãi bể nương dâu, mấy vạn năm trôi qua, cuối cùng không ai đọc hiểu được trên này viết gì.” Khuôn mặt gầy gò già nua của Nhạc Tự Thành dưới ánh chớp trông càng thêm lạnh lẽo đáng sợ, hắn cười lạnh nói: “Ngươi đã tự xưng là thiên tài, những thứ này chắc không làm khó được ngươi đâu nhỉ.”
“Đan điền của ngươi vỡ nát, cảnh giới bây giờ cũng đã rơi về Kim Đan kỳ, đều là ngươi tự tìm.” Lữ Quan Hải ở bên kia lạnh lùng nói: “Ngươi hãy suy nghĩ cho kỹ, nếu chịu nhận sai, bản tôn sẽ chữa lành thương thế cho ngươi. Nếu không muốn… thì cứ ở trên đảo này làm một tên Kim Đan cả đời đi!”
Giọng hắn vừa dứt, năm lão giả cười ha hả, tiếng cười của họ trong đêm mưa âm u lạnh lẽo khiến người ta không rét mà run.
Quần áo của Diệp Chẩm Phong đã ướt đẫm, hắn cứng đờ đứng trong mưa, trong lòng không khỏi có chút tuyệt vọng và c.h.ế.t lặng.