Xuyên Sách Tiểu Sư Muội Được Dàn Phản Diện Cưng Chiều

Chương 679



Nếu ngay cả một người như Tề Yếm Thù cũng không thể phản kháng, hắn thật sự… có cơ hội rời đi không?

Năm lão giả đang chuẩn bị rời đi, đúng lúc này, tất cả mọi người nghe thấy một tiếng “phịch” trầm đục.

Họ quay đầu lại, liền thấy Tề Yếm Thù đang quỳ gối bên trong sơn động, trán hắn dập mạnh xuống đất, cú đầu tiên đã chảy máu.

“Ngươi đang làm gì?” Nhạc Tự Thành lạnh lùng nói.

Tề Yếm Thù vẫn không trả lời.

— Phịch! Phịch!

Hắn dập đầu liền ba lần, mặt đất đã nhuốm máu.

Mưa to tầm tã, cả thế giới dường như đều bị nước mưa bao phủ.

Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện. Bận quá bạn có thể nghe truyện ở YT: Mèo Ghiền Truyện nhé ạ

Tề Yếm Thù ngước mắt lên, tia chớp chiếu sáng khuôn mặt lạnh lùng của hắn.

“Hôm nay, ta Tề Yếm Thù liền bái vách đá này làm thầy.” Đôi mắt tựa chim ưng của Tề Yếm Thù gắt gao nhìn chằm chằm vào năm người trước mặt, hắn gằn từng chữ: “Núi cao sông dài, vĩnh viễn kế thừa sư môn.”

Ầm vang — ầm vang —! Sấm chớp không ngừng bổ xuống bầu trời.

Cho dù là những lão già đã sống mấy ngàn năm, giờ phút này trong lòng cũng có một cảm giác sởn gai ốc. Nhưng họ rất nhanh đã hoàn hồn lại.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Trong sơn động này không có bất kỳ kỳ ngộ hay điều gì đặc biệt, đã được mấy đời tu sĩ của Huyền Vân đảo chứng thực, ngay cả mỗi người họ cũng đã từng tốn rất nhiều công sức nghiên cứu, cuối cùng cũng không thu hoạch được gì, đến cả việc đây có phải là dấu vết do thủy tổ để lại thật hay không cũng không ai biết.

Ném Tề Yếm Thù đến nơi này, chẳng qua là vì miệng hắn quá độc, muốn mài giũa đi sự sắc bén của hắn mà thôi.

“Không biết trời cao đất rộng, đúng là điên rồi!” Nhạc Tự Thành giận dữ mắng: “Thằng nhãi con, ngươi cũng xứng sao!”

Các lão giả mắng chửi không thôi, chỉ có Diệp Chẩm Phong ngẩn ngơ nhìn chăm chú vào cảnh tượng này, hồi lâu không thể hoàn hồn.

Tinh thần phản kháng và cốt khí ngạo nghễ của Tề Yếm Thù, sự dũng cảm thà c.h.ế.t không cong lưng, bái vách đá làm thầy của hắn.

Nếu hắn cũng có thể có được một phần vạn tia sáng trên người Tề Yếm Thù để chiếu rọi cho cuộc đời nhỏ bé và đáng thương của mình, thì tốt biết bao.

Kể đến hành động vĩ đại bái vách đá làm thầy của Tề Yếm Thù năm đó, Hạc Vũ Quân ngừng lại.

Trong ánh mắt hắn vẫn còn sự khao khát, chỉ là khi hoàn hồn lại liền rũ mi mắt xuống, thở dài nói: “Kể từ đó, ta liền kính ngưỡng con người của hắn. Ta thường nghĩ, nếu ta có thể có được cốt khí ngạo nghễ như vậy thì tốt biết bao. Một kẻ tiểu nhân đáng buồn như ta, vĩnh viễn cũng không thể so sánh được với hắn.”

“Tại sao ngài phải nói như vậy?” Ngu Tùng Trạch lại không mấy tán đồng, hắn nói: “Ngài vì muốn gặp lại người nhà mà nỗ lực sống sót, có thể chịu đựng những đau khổ và trắc trở mà người thường không thể chịu nổi, đó chẳng lẽ không phải là một loại dũng khí và năng lực sao?”

Thân thể Hạc Vũ Quân hơi khựng lại.

Hắn tự biết quá khứ của mình không mấy vẻ vang, người đời càng muốn ca ngợi những nhân vật thà c.h.ế.t chứ không chịu khuất phục, cốt cách cứng cỏi. Ngay cả chính hắn cũng rất ngưỡng mộ những người có tính cách như Tề Yếm Thù.

Hắn biết mình đã từng nhạy cảm và u ám, xảo trá và dối trá. Nhưng Hạc Vũ Quân lại vẫn muốn kể những chuyện này cho Ngu Tùng Trạch, cho đứa trẻ mà kiếp trước hắn đã nuôi lớn, dường như có một loại khoái cảm tự hủy.