Lúc Diệp Chẩm Phong nói về những chuyện ở Nhân gian, sắc mặt lạnh lùng, không có một chút nào vẻ diễn kịch hèn mọn, dối trá của kẻ tiểu nhân thường ngày. Tề Yếm Thù mơ hồ nhận ra, có lẽ đây mới là Diệp Chẩm Phong thật sự.
Thế nhưng khi nhắc đến Diệp gia, sắc mặt Diệp Chẩm Phong lại dịu dàng.
Hắn ở trên đảo khéo léo đến mức như một người giả, bây giờ cuối cùng cũng có một thứ có thể sưởi ấm được đáy mắt lạnh băng của hắn.
Diệp gia đối xử với Diệp Chẩm Phong rất tốt, hai vợ chồng xem hắn như con ruột.
Dân thường ở Tu Tiên giới sống hạnh phúc hơn ở Nhân gian, cơm ăn áo mặc không phải lo, huống chi trong nhà còn có Diệp phụ là một tu sĩ có thể gánh vác mọi chuyện. Cả gia đình họ Diệp lương thiện, dịu dàng và bình yên, là những gì Diệp Chẩm Phong chưa bao giờ cảm nhận được.
Những góc khuất u ám và vết sẹo trong lòng hắn, những thù hận và tăm tối với thế gian dường như được giấu dưới lớp bùn, đều từ từ được Diệp gia xoa dịu.
Diệp Chẩm Phong dần dần tốt lên, lòng hắn từ từ trở nên bình thản, không còn oán trời trách đất, không còn oán hận bất cứ điều gì. Hắn bắt đầu vui vẻ yêu đời, từ từ để lộ ra khuôn mặt tuấn tú vốn bị nghèo khổ và trắc trở che giấu.
Diệp phụ dạy hắn tu luyện, hắn nỗ lực cần cù. Khi Diệp phụ không có ở nhà, Diệp Chẩm Phong liền chăm sóc hai mẹ con họ Diệp, cùng Diệp mẫu kinh doanh một cửa hàng nhỏ ở thành tiên, cẩn trọng làm việc, bảo vệ gia đình này.
Sau này nữa, Diệp Chẩm Phong và con gái Diệp gia là Diệp Phù lưỡng tình tương duyệt, tình cảm của họ thuận nước đẩy thuyền, dưới sự chúc phúc và đồng ý của hai vợ chồng họ Diệp mà định ra hôn ước.
Nếu Diệp Chẩm Phong không bị Huyền Vân đảo bắt đi, bây giờ có lẽ hắn đã thành thân với Diệp Phù, cả đời làm một tiểu tu sĩ bình thường, cùng A Phù hoạn nạn có nhau, hiếu kính cha mẹ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Đơn giản là vì hắn động lòng trắc ẩn, cứu một đứa trẻ trong thành tiên bị c.h.ế.t đuối và sắp lìa đời, mà bị tai mắt của các thế gia Thương Minh trải rộng khắp Tu Tiên giới phát hiện, rồi bị bắt đi một cách không tiếng động.
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện. Bận quá bạn có thể nghe truyện ở YT: Mèo Ghiền Truyện nhé ạ
“Cho nên, ta nhất định phải sống sót trở về.” Diệp Chẩm Phong nhìn chăm chú vào biển rộng vô biên, hắn lẩm bẩm: “Bất kể ta phải chịu bao nhiêu khuất nhục và tra tấn, bất kể qua đi bao nhiêu năm, ta cũng phải trở về.”
“Nhưng mà." Tề Yếm Thù thấp giọng nói: “Ngươi đã biến mất mấy năm, có lẽ khi trở về đã là chuyện của mười năm, hai mươi năm sau, nếu Diệp gia cho rằng ngươi đã c.h.ế.t thì sao? Nếu như Diệp Phù đã gả cho người khác…”
“Vậy không phải rất tốt sao?” Diệp Chẩm Phong nhìn về phía Tề Yếm Thù, hắn nhẹ nhàng cười nói: “Ta chỉ muốn gặp lại họ mà thôi, cho dù chỉ là một cái liếc mắt.”
Tề Yếm Thù vốn ghét bộ dạng không có tôn nghiêm của Diệp Chẩm Phong, nhưng nghe hắn nói những chuyện này, Tề Yếm Thù im lặng.
Hắn không khỏi có chút thương hại Diệp Chẩm Phong, cũng có thể lý giải hắn.
Tề Yếm Thù nhìn về phía biển rộng, hắn trầm giọng nói: “Sẽ ra ngoài được thôi, ta cam đoan với ngươi.”
“Ta cũng tin tưởng ngươi có thể ra ngoài.” Diệp Chẩm Phong cười nói.
Tề Yếm Thù lắc đầu.
“Ý ta là, ta sẽ đưa ngươi ra ngoài.”
Nghe hắn nói, Diệp Chẩm Phong ngẩn ra.