Tề Yếm Thù là một người chí tình chí nghĩa, khi hắn ghét một người thì đến cả liếc mắt cũng không thèm, nhưng nếu đã chấp nhận một người, cũng là chuyện trong nháy mắt.
Hôm qua Tề Yếm Thù còn có dáng vẻ lạnh lùng, bây giờ Tề Yếm Thù lại nói: “Cái Huyền Vân đảo này, chó má không bằng. Vừa hay ta đã bái thủy tổ làm thầy, hay là ngươi cũng bái thủy tổ đi, như vậy sau này chúng ta chính là sư huynh đệ.”
Hắn suy nghĩ trên trời dưới đất, nghĩ gì nói đó, khiến Diệp Chẩm Phong ngây ngẩn cả người.
Thế là, Diệp Chẩm Phong cũng đã bái vách đá làm thầy, từ đó cùng Tề Yếm Thù xưng huynh gọi đệ.
Nếu Tề Yếm Thù đã tin tưởng một người, đối tốt với một người, đó là sự chân thành thật lòng. Diệp Chẩm Phong mừng mà lo, hắn phải quen mất mấy tháng mới xác định được Tề Yếm Thù thật sự đã chấp nhận hắn, chứ không phải hắn đang nằm mơ.
Kể từ đó, Tề Yếm Thù liền hợp tác hơn nhiều. Diệp Chẩm Phong tặng hắn chăn đệm, đưa thức ăn và tiên dược, Tề Yếm Thù đều sẽ nhận lấy, quan hệ giữa hai người cũng tốt lên không ít.
Thật ra đoạn tình nghĩa sư huynh đệ mà Tề Yếm Thù chủ động bắt đầu này đối với Diệp Chẩm Phong rất quan trọng.
Hắn vốn không được xem là người tốt, là vì Diệp gia mới bằng lòng hướng thiện. Bây giờ ở Huyền Vân đảo quanh năm chịu đựng tra tấn và chèn ép, tinh thần của Diệp Chẩm Phong tuy không sụp đổ, nhưng cũng sẽ dần dần trượt về phía vực sâu.
Nhưng người mà Diệp Chẩm Phong sùng kính là Tề Yếm Thù lại bằng lòng cùng hắn xưng huynh gọi đệ, công nhận con người hắn, liền giống như Diệp phụ đã cứu hắn khỏi nước sôi lửa bỏng năm xưa. Có Tề Yếm Thù ở bên, cảm xúc của Diệp Chẩm Phong đã ổn định đi không ít.
Hai người phân công rõ ràng, Diệp Chẩm Phong phụ trách xác định bố trí lực lượng của Huyền Vân đảo, ghi nhớ tất cả chi tiết trong lòng, xem có cơ hội tìm được điểm yếu của kết giới hay không.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Còn Tề Yếm Thù thì nhanh chóng hồi phục, chuyên tâm tu luyện.
Tề Yếm Thù nghiên cứu vách đá một thời gian cũng không có thu hoạch gì, liền tạm thời từ bỏ vách tường, bắt đầu chuyên tâm tĩnh tọa để tu bổ đan điền đã bị tổn hại của mình.
Cho đến một đêm nọ, vầng trăng tròn khổng lồ treo cao trên hòn đảo hoang, ánh trăng từng tấc từng tấc chiếu vào thạch động, soi sáng những cổ ngữ tối nghĩa khó hiểu trên vách tường.
Tề Yếm Thù tỉnh lại sau khi tĩnh tọa, hắn mở mắt ra, liền cảm giác những văn tự trên vách đá dường như đang không ngừng chớp động.
Hắn nhíu mày, đưa tay sờ vào những cổ văn đang phát sáng, đột nhiên bị kéo vào một không gian khác.
Tề Yếm Thù dường như đang lơ lửng giữa không trung, trên dưới trái phải đều được ánh trăng bao bọc, hắn cảm nhận được đan điền rách nát của mình như mảnh đất khô cằn được nước tưới, đang không ngừng chữa lành với một tốc độ cực nhanh.
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện. Bận quá bạn có thể nghe truyện ở YT: Mèo Ghiền Truyện nhé ạ
Đợi đến khi lại mở mắt ra, Tề Yếm Thù phát hiện mình đang nằm trong sơn động, trên n.g.ự.c lặng lẽ đặt một cuốn bí tịch.
Tề Yếm Thù ngây người một lúc, hắn bật người ngồi dậy, không thể tin được mà lật xem cuốn bí tịch này, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía vách đá của sơn động.
Hóa ra, hóa ra vách đá này thật sự có thần thông?
Tề Yếm Thù buông sách xuống, bắt đầu vỗ vào vách đá.